Ảnh của Hà Đại Tráng đương nhiên là không phải được chụp trong quá khứ.
Khi đó nào có điều kiện chụp ảnh.
Là Hà Tứ Hải chụp giúp hắn.
Dưới gốc cây bạch dương kia chính là nơi chôn hài cốt của hắn.
Từ một mảnh hoang tàn vắng vẻ đến cây xanh tỏa bóng, từ ban ngày đến đêm đen, từ xuân đến đông, hắn yên lặng mà thủ ở nơi đó, chỉ vì một câu hứa hẹn.
Người người có áo mặc, người người có cơm ăn, không cần chịu lạnh chịu đói, đây không phải là kỳ vọng lúc trước của bọn họ hay sao?
Sau khi hoàn thành tâm nguyện, Hà Đại Tráng cũng không còn bất cứ tiếc nuối nào, rất cao hứng mà trở về Minh Thổ.
Thế giới mới sẽ nghênh đón hắn một lần nữa, hắn cũng sẽ có cuộc sống mới.
"Anh trai đại anh hùng về nhà rồi sao?" Đào Tử cầm kẹo que, xuất hiện sau lưng Hà Tứ Hải.
"Đúng, hắn về nhà rồi." Hà Tứ Hải xoay người lại...
"Hắn đi gặp cha mẹ hắn sao?"
"Có lẽ vậy."
"Ba mẹ của hắn nhất định là rất nhớ hắn rồi."
"Hừm, không nói cái này, tại sao con lại ăn kẹo vậy Con không biết, con đã rụng một cái răng rồi sao? Bây giờ nói chuyện đều lọt gió."
"Từng tia từng tia tia..."
"Có ý gì?"
"Con là một con rắn nhỏ đói bụng, con muốn ăn ba."
Đào Tử há to mồm quang quác quang quác.
"Trước khi ăn ba thì đưa kẹo cho ba đã."
Hà Tứ Hải cầm kẹo que từ trong tay Đào Tử, nhét vào bên trong miệng của mình.
Đào Tử: (⊙? ⊙)
"Nhìn cái gì, ba là sợ lãng phí, cũng không thể ném xuống được, có đúng hay không?"
"Mới không đúng, con thấy ba chính là muốn ăn kẹo que của con."
"Ha ha, thật thông minh, đoán đúng rồi."
"Con liền… Ồ..."
Đào Tử giật mình khi thấy Hà Tứ Hải ăn ngay nói thật.
Sau đó lập tức tức đến bốc lửa.
"Ba tại sao có thể như vậy chứ? Ăn đồ của trẻ con."
"Bởi vì ba là một người thành thật, ăn ngay nói thật, không nói dối."
"Con thấy ba chính là một tên xấu xa, mổ cái mông ba, nhanh trả kẹo que lại cho con."
Tay nhỏ Đào Tử tạo thành hình mỏ gà, đi bắt Hà Tứ Hải.
"Bắt không được, liền không cho." Hà Tứ Hải lắc người một cái né tránh qua.
"Gào gào..." Đào Tử ngước cổ, biểu thị nàng đã phun lửa rồi.
"Ba đừng chạy, nhanh đưa kẹo que cho con." Đào Tử va về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải sợ nàng ngã chổng vó, không né tránh nữa, mà ôm nàng lên.
Đào Tử giống như một con cá chép nhỏ, không ngừng mà nhảy nhót trên không trung.
Nhưng mà có vẻ như không có tác dụng gì, rất nhanh đã bị Hà Tứ Hải ôm vào trong lòng.
Đào Tử lập tức đưa tay kéo kẹp que trong miệng Hà Tứ Hải.
"Hey yo, hey yo…" Cảm giác đã dùng hết tất cả sức lực bú sữa.
Rất nhanh kẹo que đã bị nàng lôi ra ngoài rồi, đáng tiếc chỉ có que, không có kẹo.
Nhìn cây kẹo trọc lốc, Đào Tử thở hổn hển, biểu thị chính mình thật sự tức giận rồi.
"Gào gừ..." Nàng ôm đầu Hà Tứ Hải liền muốn cắn.
Nhưng mà không có răng cửa, cắn cho Hà Tứ Hải một mặt nước bọt.
Sau đó hai người vừa quay đầu, liền thấy Huyên Huyên cầm bao thịt heo, nhìn hai người với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Em làm gì thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Đào Tử, đầu ông chủ ăn ngon không?" Huyên Huyên nhìn bánh bao thịt heo trên tay một chút rồi tò mò hỏi.
Khá lắm, Hà Tứ Hải thật sự sợ nàng sẽ dùng bánh bao thịt heo đổi đầu của hắn Đào Tử.
"Ăn không ngon, thối thối." Đào Tử hầm hừ nói, giãy giụa muốn xuống.
Hà Tứ Hải thuận thế để nàng xuống, sau đó tìm giấy mà lau mặt mình một chút.
"Huyên Huyên, trên tay chị là cái gì thế?" Đào Tử đưa đầu qua, tò mò hỏi.
"Mẹ làm bánh bao thịt, ăn rất ngon." Huyên Huyên phục hồi tinh thần lại, vui vẻ nói.
"Thật sao? Cho em ngửi chút." Đào Tử một mặt tò mò.
Huyên Huyên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay tới.
"Em ngửi đi, có thơm không."
"A ô..."
Đào Tử bỗng nhiên cắn một ngụm lớn, một cái bánh bao thịt, trực tiếp bị cắn thành gần một nửa.
Huyên Huyên sửng sốt rồi.
"Bánh bao thịt của chị, nhanh trả lại cho chị."
Nhóc con đúng là không nhớ lâu một chút nào, thịt kho tàu lần trước cũng gần bị Đào Tử "Lừa" bằng cách như vậy.
"Ừm sao, ừm sao…, Huyên Huyên, mẹ chị thật giỏi, rất ngon." Đào Tử nhai vài cái liền nuốt xuống.
Huyên Huyên lo lắng lay miệng Đào Tử, nhìn xung quanh bên trong, xem còn có cơ hội cứu vãn hay không.
Nhưng mà rất hiển nhiên, trừ bỏ một ít tro cặn, cái gì cũng không còn.
Đúng lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên đưa đầu tiến lên trước ngửi một cái.
"Đào Tử, em có phải là ăn kẹo que hay không? Con là vị quả quýt."
"Đúng rồi." Đào Tử gật gật đầu.
Huyên Huyên tay nhỏ đã mò ở trên người Đào Tử, nhìn xem có còn hay không.
Đào Tử bị nàng làm cho ngứa đến cười khanh khách.
"Không có nữa, chỉ có cái này thôi."
Đào Tử giơ tay cây kẹo trống trơn trên tay lên.
"Ai ~" Huyên Huyên thở dài.
"Vậy có còn hay không nha." Nàng thuận miệng hỏi.
Không nghĩ tới Đào Tử lại gật gật đầu.
Vẻ mặt phiền muộn của Huyên Huyên lập tức chuyển thành mừng rỡ, hưng phấn hỏi: "Ở nơi nào?"
"Dì Lưu nói không thể ăn nhiều kẹo, đặt ở trong ngăn kéo rồi, tủ thật cao, em không lấy được."
"Ở nơi nào? Nhanh mang chị đi, chị tới lấy." Huyên Huyên hào hứng nói.
"Quá cao, với không tới." Đào Tử nói.
Nhưng vẫn mang theo Huyên Huyên vào gian phòng.
Ở góc cửa phòng, có một cái tủ sát tường, dùng để đặt chút đồ vật nhỏ, tổng cộng có ba tầng.
"Ở phía trên đó." Đào Tử chỉ vào tầng cao nhất rồi nói.
Hai đứa nhóc, ngước cổ nhìn lên, ở vị trí góc tủ có thể nhìn thấy một ít túi đóng gói gói màu sắc rực rỡ.
"Chúng ta đi chuyển cái ghế, liền có thể lấy được nha."
Huyên Huyên bày ra dáng vẻ thông minh, nói xong liền nhét phần bánh bao còn lại vào trong miệng.
"Nhưng mà ba ba ở bên ngoài, ba ba sẽ biết, hắn không cho chúng ta lấy." Đào Tử liếc nàng một cái, cho là người ta không nghĩ tới sao?
"Vậy chị nhảy lên."
Huyên Huyên giơ cánh tay lên cao, nhảy nhót tại chỗ một hồi, sau đó hai người đồng thời trầm mặc, được rồi, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Tiếp theo Huyên Huyên lay tầng thứ nhất, cong mông cố gắng trèo lên trên.
Vì ăn được kẹo que, thì phải siêu nỗ lực.
"Nếu có thể cao lên thì tốt rồi nha." Đào Tử nói.
Huyên Huyên ngước cổ, đưa cánh tay, nhón mũi chân cố gắng hướng lên.
Đúng lúc này, thân thể của Huyên Huyên bỗng nhiên kéo dài, nhanh chóng hướng lên trên.
"Oa, Huyên Huyên chị thật là lợi hại, chị biến lớn hơn rồi kìa." Đào Tử vui mừng nói.
Hà Tứ Hải ở phòng khách lập tức phát hiện ra sự biến hóa của Huyên Huyên.
Hắn lập tức vọt vào gian phòng.
Quả nhiên thấy Huyên Huyên trở nên vừa cao vừa lớn, nhưng lại cực kỳ buồn cười.
Bởi vì thân thể nàng không thay đổi, chỉ có đùi và cánh tay là kéo dài, có vẻ cực kỳ không cân đối.
Nàng đang chuyên chú lấy đồ ăn vặt trên nóc tủ, dường như không có chút cảm giác nào đối với sự biến hóa của thân thể mình.
"Đào Tử, cái này cho em." Nàng xoay người muốn chia sẻ cùng Đào Tử, lúc này mới phát hiện Hà Tứ Hải cũng ở đây, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Sau đó thân hình của nàng lập tức không ngừng mà rụt về, cuối cùng lại biến trở về dáng dấp ban đầu.
Hà Tứ Hải thực sự là dở khóc dở cười.
Chỉ có thể giơ ngón tay cái với nàng.
"Em thực sự là lợi hại."
Huyên Huyên tưởng là Hà Tứ Hải đang khen nàng, lập tức cười toét miệng.
Ăn hàng thật sự không thể lý giải theo lẽ thường, trước đó Hà Tứ Hải đã nói với Lưu Vãn Chiếu.
Bản thân quỷ thực ra không có hình thái, sau khi chết rồi duy trì dáng vẻ khi còn sống chủ yếu là đến từ ý thức của bọn họ.
Đây là một loại tiềm thức, hoặc có thể nói là ý thức tầng sâu, bao gồm cả con mắt của Uyển Uyển. Nàng trước đó không nhìn thấy, là bởi vì nàng bị mù trước khi chết, cho nên liền cho rằng mình là một người mù doạ người.
Nàng có thể khôi phục, là tín nhiệm xuất phát từ Hà Tứ Hải, cảm thấy thật sự được Hà Tứ Hải chữa lành, cho nên nàng mới có thể giành lấy ánh sáng, hễ mà có một tia không tín nhiệm thì sẽ không thể thành công.
Mà loại ý thức tầng sâu này có thể làm cho quỷ biến thành các loại hình thái khác nhau trên lý thuyết.
Thế nhưng ý thức tầng sâu gọi là ý thức tầng sâu, không chỉ vì nó rất khó sửa đổi, mà thậm chí muốn ảnh hưởng đều rất khó.
Cũng không ngờ rằng, Huyên Huyên vì quyết tâm lấy được đồ ăn dĩ nhiên lại ảnh hưởng đến được ý thức tầng sâu của mình.
Hà Tứ Hải còn có thể nói cái gì, chỉ có thể cảm khái một câu.
"Quá lợi hại rồi, bảo bối."
------
Dịch: MBMH Translate