Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1267 - Chương 1267: Trò Chơi Chữa Bệnh.

Chương 1267: Trò Chơi Chữa Bệnh. Chương 1267: Trò Chơi Chữa Bệnh.

"Lúc đó Huyên Huyên rất là lợi hại, xèo một cái lập tức..."

Đào Tử hưng phấn kể lại cho Uyển Uyển.

"Hi hi…Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, Huyên Huyên, chị biến lớn cho Uyển Uyển nhìn một chút đi."

Huyên Huyên lập tức đắc ý, dùng sức, lại dùng sức.

Ừm...

"Phốc..." Nàng bỗng nhiên thả cái rắm.

Đào Tử tràn đầy chờ mong lập tức sửng sốt, chỉ như này?

"Hi hi…Huyên Huyên chị thật là lợi hại."

Huyên Huyên vốn đã xấu hổ đỏ mặt, lại nghe lời này, liền càng cuống lên.

"Bấm mặt chị, không cho cười."

"Hi hi…em bấm không được." Uyển Uyển vội vàng tránh thoát.

Đào Tử bóp mũi chạy đến rất xa, thối chết người rồi…

Rắm của Huyên Huyên quả nhiên rất lợi hại.

Hai người lại bắt đầu trò truy đuổi ở bên trong phòng.

"Meo meo..."

Tiểu Bạch lười biếng thiếu chút bị đạp phải, nó vội vàng nhảy lên góc tường chuẩn bị chạy, nhưng vào lúc này, một cái tay nhỏ bắt được nó từ phía sau, tiểu Bạch cố gắng giãy dụa.

"Tiểu Bạch, mày làm sao thế? Làm sao thế? Mày có phải là sinh bệnh rồi hay không? Tao nhìn giúp mày một chút, mày không nên cử động."

Tiểu Bạch bị ghìm cổ động cũng không dám động, bị Đào Tử ôm đến bên cạnh thùng đồ chơi, tìm tới trang phục bác sĩ của nàng.

Trước đo nhiệt độ, tiếp tục nghe nghe tim đập, quả nhiên là sinh bệnh rồi, phải tiêm.

Tiểu Bạch giống như là một con rối, bị Đào Tử lăn qua lộn lại, không còn gì luyến tiếc.

Quả nhiên, đứa nhỏ là động vật đáng sợ nhất nhất trên thế giới, ngay cả mèo tình gặp phải cũng phải lúng túng.

Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng không đùa giỡn nữa, lại đây cùng nhau chơi đùa.

Chủ yếu là Huyên Huyên chạy đã mệt rồi, thực sự đuổi không kịp Uyển Uyển, cho nên hai người đình chiến.

"Chị cũng sinh bệnh rồi, Đào Tử chữa bệnh cho chị đi."

Huyên Huyên đi tới trước mặt Đào Tử, trực tiếp nằm xuống đất. Đào Tử bị hấp dẫn sự chú ý, lập tức nhảy lên, lặng lẽ trượt qua.

"Bệnh nhân, chỗ nào không dễ chịu?"

Đào Tử đeo ống nghe đồ chơi, ấn loạn một trận ở trên bụng của Huyên Huyên.

Bụng của Huyên Huyên phình phình, mềm mại, cảm giác vô cùng tốt.

"Bác sĩ, tôi sắp không thở nổi nữa rồi."

Chị đương nhiên là thở không nổi, chạy quá nhiều mà.

"Hừm, em nghe được rồi, chị phải uống nước." Đào Tử nói như thật sự có chuyện.

"Nước trái cây có được không?" Huyên Huyên lập tức nói.

"Vậy... Cũng được." Đào Tử suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vậy bác sĩ, nhanh trị liệu cho chị đi, a…" Huyên Huyên há to mồm.

Đào Tử suy nghĩ một chút, chuẩn bị đi rót cho Huyên Huyên chén nước trái cây.

Uyên Uyển ở bên cạnh không có việc gì cũng muốn tham gia vào trò chơi, thế là vội vội vàng vàng nói: "Chị đến, chị tới..."

Thế là nàng lập tức rót cho Huyên Huyên một chén nước trái cây.

Huyên Huyên lập tức trở mình một cái bò lên, uống cạn.

"Như thế nào, hiện tại chị đỡ hơn chưa?" Đào Tử hỏi.

Huyên Huyên nghe vậy, lập tức đưa cái chén trong tay cho Uyển Uyển rồi nằm ra sau.

"Ai yêu, ai yêu, bụng chị đau."

"Thật sao?"

Đào Tử lại đo nhiệt độ lại nghe bụng, liếc nhìn một hồi như thật sự có chuyện vậy.

Sau đó mới chăm chú gật gật đầu: "Chị là đau bụng, bệnh đau bụng."

"Vậy nhanh tiêm cho nàng một mũi đi." Uyển Uyển đưa cốc trở về nghe vậy thì vội vàng nói.

"Đúng, tiêm một mũi."

Đào Tử lấy ống chích ra, muốn lật Huyên Huyên qua, đâm về trên mông nàng.

"Chị không muốn tiêm, chị không muốn tiêm, chị phải uống thuốc."

"Uống thuốc, không có thuốc?" Đào Tử cau mày, có chút xoắn xuýt.

"Quả nho hoặc là bánh quy gấu nhỏ cũng được." Huyên Huyên nhỏ giọng nói, con mắt thì liếc về phía bàn trà bên cạnh.

"Chị đi lấy cho, chị đi lấy, hi hi…"

Uyển Uyển nhảy lên, lấy nho và bánh gấu trên bàn trà lại đây.

"Đến, uống thuốc." Đào Tử cầm lấy một quả nho rồi nhét vào trong miệng Huyên Huyên.

Uyển Uyển cũng cầm lấy một bánh gấu nhỏ rồi đút cho nàng.

Khá lắm, Huyên Huyên nằm, một người đút bánh bích quy, một người đút nho, thực sự là đủ vui sướng.

Nàng vừa ăn, còn vừa thỉnh thoảng rầm rì vài tiếng, "Bụng chị đau quá, bụng thật là trướng..."

Thế nhưng Đào Tử và Uyển Uyển cũng không phải người ngu, rất nhanh đã phát hiện có chỗ không đúng.

Đào Tử liếc mắt nhìn Uyển Uyển.

Uyển Uyển nhíu nhíu mày, có chút buồn cười.

Đào Tử vội vàng che miệng mình, nín cười.

"Đào Tử, em làm sao thế?" Huyên Huyên hơi nghi hoặc một chút.

"Không có chuyện gì, bụng chị có còn đau không?"

"Ai yêu, ai yêu, lại bắt đầu đau rồi, nhanh cho chị uống thuốc."

Đúng lúc này, Uyển Uyển bỗng nhiên giơ tay nhỏ lên không trung, một quả ớt khô màu đỏ xuất hiện ở trong tay nàng.

Hà Tứ Hải đang nấu cơm ở trong phòng bếp, thấy có một cái tay nhỏ đột nhiên đưa qua, cầm lấy ớt khô bên cạnh, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, vội vàng đi ra ngoài nhà bếp.

Đúng dịp thấy Uyển Uyển nhét ớt đỏ vào trong miệng Huyên Huyên.

"Gào gừ…" Huyên Huyên ăn phải cay, bụng cũng không đau nữa, vươn mình ngồi dậy.

Đào Tử và Uyển Uyển cất bước liền chạy, trốn đi rất xa.

"Thật cay, thật cay nha, em muốn bốc lửa rồi, em muốn bốc lửa rồi…" Huyên Huyên nhảy nhót liên hồi, cay đến chảy cả nước mắt.

Sau đó nàng thật sự bốc lửa rồi, tóc cũng bốc cháy.

Ngọn lửa màu quýt bốc lên, giống như là Hồng Hài Nhi.

Hà Tứ Hải vội vàng chạy tới, đưa tay dập tắt nàng, kẻo nàng lại đốt cả cái nhà này mất.

"Woah, Huyên Huyên thật là lợi hại, nàng còn có thể bốc lửa ư." Đào Tử trợn mắt lên, mặt đầy kinh ngạc.

Lửa của Huyên Huyên không đốt được chính mình, sau khi bị bóp tắt, nàng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.

"Uống nước đi." Hà Tứ Hải kéo nàng đến trước bàn, chuẩn bị rót cho nàng cốc nước.

"Xuỵt ha... Xuỵt ha... Có thể uống nước trái cây không?"

Huyên Huyên dù cay đến mức không chịu được vẫn rất quật cường kiên trì.

Hà Tứ Hải: ...

Hà Tứ Hải còn có thể nói cái gì, chỉ có thể rót cho nàng chén nước trái cây.

Huyên Huyên uống xong nước trái cây cảm thấy không còn cay như vậy nữa rồi.

Sau đó mới nhớ tới việc tìm Uyển Uyển tính sổ.

Nàng lập tức xông về phía Uyển Uyển với một khí thế vô cùng hùng hổ.

"Hi i..." Uyển Uyển muốn cười, thế nhưng chợt phát hiện thật giống như có chút không đúng, vội vàng che miệng nhỏ, nhưng mà tiếng lại không nhỏ một chút nào.

Nàng không sợ một chút nào, bởi vì Huyên Huyên sẽ không bắt được nàng.

Quả nhiên Huyên Huyên mới vừa đến gần, Uyển Uyển đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhìn tại chỗ chỉ còn dư lại Đào Tử, Huyên Huyên lâm vào trầm tư.

Đào Tử duỗi ngón tay ra, đâm đâm thăm dò ở trên gương mặt mũm mĩm của Huyên Huyên một cái rồi vội vàng rụt trở về.

Sau đó nàng thở phào một hơi, cũng may ngón tay còn chưa bị thiêu đốt.

Đúng lúc này, Huyên Huyên đưa tay ra mò ở phía sau mông, lấy đèn Dẫn Hồn của nàng ra.

Tiếp theo bản thân nàng thắp sáng đèn Dẫn Hồn, hào quang màu tím lam chỉ rõ phương hướng cho nàng.

Uyển Uyển tuy rằng bởi vì m Dương Y mà có thể sống sót giống như người.

Nhưng nói cho cùng nàng vẫn là quỷ.

Chỉ cần là quỷ thì chạy không thoát được sự cảm ứng của Huyên Huyên.

Uyển Uyển mới vừa dừng lại, Huyên Huyên đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.

"Oa…" Uyển Uyển bị dọa cho hét to một tiếng, làm cho Huyên Huyên vừa mới xuất hiện sợ hết hồn.

Uyển Uyển vội vàng vung tay nhỏ lên rồi biến mất lần nữa.

Nhưng mà Huyên Huyên lại lập tức xuất hiện ở bên cạnh nàng, không khác gì thuốc cao bôi trên da chó, làm sao đều tránh không thoát.

Thế là hai người xèo xèo xèo ở trong nhà, không ngừng lấp lóe.

Đào Tử há to mồm giật mình mà nhìn một màn trước mắt.

Hai người lập lóe khiến cho nàng có chút choáng váng.

"Các người nhanh dừng lại cho em." Đào Tử hô to một tiếng.

Sau đó Huyên Huyên và Uyển Uyển lập tức kít một cái rồi ngã xuống đất.

Hà Tứ Hải: ...

Hắn quả thực là không có cách nào qua nổi mấy ngày tháng như này mà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment