"Anh đã nói với em, không nên suốt ngày chỉ biết ăn và chơi, cũng phải làm việc nữa." Hà Tứ Hải lôi kéo Huyên Huyên, đang trên đường đi tới Minh Thổ.
"Em có làm việc." Huyên Huyên biểu thị chính mình rất oan uổng.
"Có đúng không? Làm gì rồi?"
"Giúp mẹ bóc đậu."
"Bóc mấy cái?"
Nhóc con lập tức tách ngón tay, vừa nhìn liền biết không được mấy cái.
"Còn có việc gì khác không?"
"Có, có, em ăn mấy đồ thừa lại giúp mẹ rồi, có rất nhiều nha, đều đếm không hết." Huyên Huyên hưng phấn nói rằng...
Hà Tứ Hải: ...
"Ông chủ, tại sao anh lại không nói chuyện cơ chứ?"
"Nói cái gì đây?"
"Khen em."
"Đúng, ừm…, em thật là lợi hại, em thật giỏi."
"Hì hì, anh khen em như vậy, em cũng có chút ngượng ngùng đây."
"Ánh mắt em đều sắp nhìn lên trên trời rồi, cũng gọi là xấu hổ? Nhanh nhìn đường đi, đừng đi sai đó."
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu, em siêu giỏi."
Huyên Huyên nhấc theo đèn Dẫn Hồn, lắc lư ở trên Minh Thổ, xung quang là sương mù nhưng không có ảnh hưởng đến tâm tình của nàng một chút nào.
Trong Minh Thổ lặng yên đều là tiếng líu ra líu ríu của nhóc con, bọn họ rất nhanh đã đi tới bên sông Vong Xuyên.
Thuyền ô bồng lẳng lặng dừng bên bờ, nước sông Vong Xuyên róc rách chảy xuôi.
Từng vong hồn rơi xuống từ trên không, bắn lên từng mảnh bọt nước rồi lại lặng yên không một tiếng động, khí tức màu xám bốc lên, một trận gió nhẹ lướt qua, cuốn khói xám bốc lên, thổi tan đến phương xa.
Huyên Huyên giang hai cánh tay ra muốn ôm.
Hà Tứ Hải trực tiếp đem nhấc nàng lên thuyền.
Huyên Huyên ngoan ngoãn ngồi ở trong khoang thuyền.
Hà Tứ Hải treo đèn Dẫn Hồn ở đầu thuyền, cầm lấy mái chèo, hướng về bờ bên kia.
Tiếng mái chèo vẩy nước phá vỡ sự yên tĩnh của sông Vong Xuyên.
Huyên Huyên ngồi ở trong khoang thuyền cũng không nhúc nhích, hiếm khi yên tĩnh như vậy.
"Huyên Huyên, hiện tại em có thể cảm giác được Chu Quốc Sinh và Hoàng Tú Linh không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Huyên Huyên nghiêng đầu, thật giống như rơi vào suy tư, một lát sau mới gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Vừa gật đầu vừa lắc đầu là có ý gì?"
"Không cảm giác nhận được dì, chỉ cảm nhận được chú." Huyên Huyên nói.
Hà Tứ Hải bừng tỉnh, Hoàng Tú Linh có thể đã vào luân hồi rồi.
Nhưng mà thời gian đã qua lâu như vậy, Chu Quốc Sinh lại vẫn không đầu thai.
Đương nhiên, đây cũng là một tin tức tốt đối với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đi tới Minh Thổ cùng Huyên Huyên chủ yếu là muốn tìm Chu Quốc Sinh và Hoàng Tú Linh bị giết, hỏi ngay mặt bọn họ một chút xem kẻ năm đó giết bọn họ là ai.
Dù sao vụ án của Cao Cường đã qua nhiều năm như vậy, muốn tìm được thủ phạm thì tỷ lệ rất xa vời.
Chờ bọn hắn đến bên bờ, quả nhiên Ngưu Mông đã chờ bọn họ ở bên bờ.
"Tiếp dẫn đại nhân, dẫn đường đại nhân." Nhìn thấy bọn họ, Ngưu Mông lập tức kéo xe bò tới chào đón.
"Lại phiền phức anh rồi." Hà Tứ Hải chào hỏi.
Huyên Huyên suy nghĩ một chút, gần đây không có ăn thịt bò.
Lúc này mới giơ tay nhỏ, "Xin chào, Ngưu Ngưu."
"Chúng tôi muốn tìm một người gọi là Chu Quốc Sinh, hắn là..."
Hà Tứ Hải nói lại tin tức của Chu Quốc Sinh, Ngưu Mông lập tức gật gật đầu, biểu thị biết chỗ ở của đối phương.
Thế là Hà Tứ Hải ôm Huyên Huyên lên xe bò.
Ngưu Mông lập tức chạy như bay, hướng về phía mục tiêu.
"Tiểu…Tiểu Mông, tôi muốn thỉnh giáo một ít chuyện." Hà Tứ Hải ngồi trên xe hỏi.
"Tiếp ứng đại nhân, ngài có vấn đề gì thì cứ hỏi." Ngưu Mông nói.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn bầu trời vạn năm không đổi kia của Minh Thổ.
Sau đó hỏi: "Tôi muốn hỏi thăm hai người, Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên..."
"Để tôi hỏi thăm một chút." Ngưu Mông nghe vậy liền nói.
Là sứ giả Địa Phủ đưa đón người chết tới luân hồi đương nhiên không thể chỉ có một mình hắn.
Hơn nữa giữa bọn họ có phương thức câu thông đặc thù, có thể câu thông với nhau bất cứ lúc nào ở bên trong Minh Thổ, có chút tương tự với hệ thống nói chuyện của xe taxi.
Một lát sau Ngưu Mông mới mở miệng nói: "Bọn họ đã lên đài Luân Hồi, vào luân hồi rồi."
"Vậy sao? Lại vào luân hồi rồi sao."
Hà Tứ Hải lẩm bẩm, không hỏi nhiều nữa.
Rất nhanh, Ngưu Mông đã đưa bọn họ đi tới một thành trấn có tiếng "Người" ồn ào, rộn rộn ràng ràng, tất cả đều là bóng người.
"Nơi này thật náo nhiệt." Huyên Huyên lặng lẽ duỗi đầu nhỏ ra nhìn xung quanh.
Ngưu Mông vẫn rất có tiếng ở Minh Thổ, nhìn thấy xe bò, "Người đi đường" bốn phía đều dồn dập né tránh.
Không bao lâu sau, Ngưu Mông đã kéo bọn họ đi tới trước một căn phòng gạch ngói, phòng ốc không lớn, thế nhưng rất cổ kính.
Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy kỳ quái, một đường đi tới, trên căn bản đều là kiến trúc tương tự.
Đây chính là tổ trạch trong truyền thuyết, người chết rồi thì sẽ tự động trở lại trong tổ nhà, chờ đợi vào luân hồi.
Nhưng mà vừa vào luân hồi, mọi chuyện đều thôi, hôm nay ở trong nhà Triệu thị, ngày mai có thể sẽ ở trong Tiền thị.
Cho nên tổ trạch này nhìn như quan trọng, thực tế cũng không quan trọng, chỉ là một chỗ ở tạm thời mà thôi.
Đại khái là nghe thấy tiếng trâu, trong phòng có mấy người đi ra. Bọn họ cho rằng có ai đó muốn đi đài Luân Hồi, sứ giả trâu mới đến đây đón người.
Không nghĩ tới lại thấy hai người một lớn một nhỏ đi xuống từ trên xe.
"Chu Quốc Sinh?" Hà Tứ Hải hỏi một người trong đó.
"Ngài là?" Chu Quốc Sinh đi lên phía trước nghi hoặc hỏi.
"Đây là tiếp dẫn đại nhân." Ngưu Mông ở bên cạnh nói chuyện bằng giọng ồm ồm.
Chu Quốc Sinh vừa nghe, vội vàng hành lễ với Hà Tứ Hải.
Ngưu Mông chính là sứ giả Địa Phủ, nếu hắn đã gọi Hà Tứ Hải là đại nhân, hẳn lai lịch cũng rất không bình thường, cung kính một chút cũng không có gì sai.
"Được rồi, tôi có chút việc muốn hỏi anh." Hà Tứ Hải ngăn hắn lại rồi nói.
"Đại nhân có lời gì cứ hỏi." Chu Quốc Sinh có chút thấp thỏm nói.
"Anh còn nhớ Cao Cường không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Chu Quốc Sinh lập tức gật gật đầu.
"Nhớ chứ, làm sao lại không nhớ được." Chu Quốc Sinh hơi kinh ngạc không biết vì sao lại hỏi hắn như vậy.
"Tôi là người tiếp dẫn, chuyên tiếp dẫn người chết bởi vì tâm nguyện chưa xong, vài ngày trước tôi gặp phải Cao Cường lưu lại ở dân gian..."
Hà Tứ Hải nói lại lần lượt mọi chuyện cho Chu Quốc Sinh.
Chu Quốc Sinh nghe vậy, vẻ mặt đầy phẫn hận.
"Oan uổng cho người anh em Cao Cường của tôi, hung thủ không phải hắn, ai..."
"Bởi vì vụ án này đã qua rất nhiều năm, muốn tìm được hung thủ giết người thậ sự thì tương đối khó khăn, cho nên tôi mới xuống đây trực tiếp hỏi anh. Anh cũng không muốn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đúng chứ?"
Chu Quốc Sinh đương nhiên là muốn báo thù, thế là rất thoải mái nói hung thủ giết người cho Hà Tứ Hải.
Mà người này lại là người mà Hà Tứ Hải không nghĩ tới.
Người này chính là đại đồ đệ của Chu Quốc Sinh- Ngô Xuân Lai.
Khi còn sống Chu Quốc Sinh là một công nhân của xưởng thép, khi đó người làm việc ở xưởng thép phần lớn đều là gia đình đến từ dân quê.
Lúc bọn họ mới vừa vào xưởng đương nhiên là không biết gì cả, cho nên sẽ để một công nhân lâu năm chỉ dẫn, một cách tự nhiên mà hình thành quan hệ thầy trò.
Loại quan hệ này rất phổ biến trong các công xưởng trước đây.
Nói là thầy trò, thực tế tuổi tác cách nhau không đến vài tuổi, thậm chí còn có đồ đệ lớn tuổi hơn cả sư phụ.
Khi đó người đều tương đối đơn thuần, cộng với đều là tới từ nông thôn, cho nên sau đó dù rất nhiều công xưởng đóng cửa rồi nhưng vẫn có rất nhiều người một đời còn xưng hô thầy trò.
Mà quan hệ của Chu Quốc Sinh và Ngô Xuân Lai cũng là như thế.
Là người đầu tiên mà mình dẫn dắt, Chu Quốc Sinh đúng là móc tim móc phổi, không chỉ chăm sóc Ngô Xuân Lai nhiều hơn trong công việc, mà là trong cuộc sống cũng giống như thế, thường xuyên gọi hắn đến trong nhà ăn cơm.
Cũng không ngờ rằng Ngô Xuân Lai chính là sói mắt trắng, nhìn chằm chằm vào vợ của Chu Quốc Sinh- Hoàng Tú Linh.
"Lương tâm quả thực là cho chó ăn, tôi thực sự là bị mù rồi, uổng công tôi đối với hắn..." Chu Quốc Sinh vô cùng phẫn hận.
"Yên tâm đi, tôi nghĩ hắn chẳng mấy chốc nữa sẽ bị pháp luật trừng phạt, hơn nữa chờ sau khi hắn trở về Minh Thổ..."
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng treo cao trên bầu trời.
------
Dịch: MBMH Translate