Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1269 - Chương 1269: Không Cam Tâm.

Chương 1269: Không Cam Tâm. Chương 1269: Không Cam Tâm.

Sau khi hỏi rõ Chu Quốc Sinh, Hà Tứ Hải liền trực tiếp mang theo Huyên Huyên trở lại, không có ở lại Minh Thổ thêm.

"Ông chủ, anh không đi thăm bà nội của Đào Tử sao?"

Huyên Huyên ngồi ở bên trong thuyền ô bồng, hỏi.

"Anh thấy em là muốn đi ăn ké một trận thì đúng hơn?" Hà Tứ Hải trực tiếp nhìn thấu kế vặt của nàng.

"Hì hì…"

"Lần này không đi nữa." Ánh mắt của Hà Tứ Hải rơi vào sông Vong Xuyên.

Hắn nhớ tới hình ảnh nhìn thấy trong mộng ngày ấy, trong lòng luôn có một tia nghi hoặc.

"Cơm của bà nội Đào Tử ăn thật là ngon." Huyên Huyên nhỏ giọng thầm thì...

Hà Tứ Hải không phản ứng đến nàng, lần trước sau khi ăn một bát cơm gạo ba màu, nàng đã dằn vặt người một nhà không nghỉ ngơi cả một đêm.

Đi từ Minh Thổ, hai người xuất hiện trên bãi cát hồ Kim Hoa.

Huyên Huyên không khỏi thở dài, nàng còn tưởng rằng sẽ như lần trước, sẽ trờ về từ bên cạnh sông đào bảo vệ thành, bên bờ có bán đồ ăn, nàng vừa vặn có thể ăn một chút gì đó.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn phương hướng, cách Ngự Thủy Loan cũng không xa, thế là lôi kéo Huyên Huyên trực tiếp đi về nhà.

Lúc này đã gần một giờ sáng, toàn bộ xung quanh hồ Kim Hoa rất yên tĩnh.

Ngoại trừ tiếng bọt nước ra thì một bóng người cũng không có, xe cộ lại càng không cần phải nói rồi.

Nơi này không phải trung tâm thành phố, không có hoạt động về đêm gì, trời vừa tối trên căn bản đều cảnh tối lửa tắt đèn.

Nhưng hiện tại, một "Người" đang cô độc đi ở phía trước bọn họ.

Đúng thật là trùng hợp, mới trở về từ Minh Thổ dĩ nhiên lại gặp phải một người chết có tâm nguyện chưa xong.

"Ông chủ, chúng ta có nên quản hắn không?" Huyên Huyên nhỏ giọng hỏi.

Thế nhưng "Người" phía trước vẫn nghe thấy, xoay đầu lại, khi thấy hai người thì sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ vui mừng, xoay người đi về phía hai người.

"Tiếp dẫn đại nhân, chào ngà." Hắn chào hỏi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đánh giá đối phương một hồi, nhìn tuổi tác thì chừng ba mươi tuổi, đội mũ, mặc một chiếc áo jacket màu lam đậm, vóc người hơi mập, sắc mặt nhìn cũng khó coi.

"Xin chào." Hà Tứ Hải gật gật đầu, lên tiếng chào hỏi với đối phương.

"Trời tối, anh ở trong này làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi tiếp.

"Tôi là nhảy sông chết, cho nên…" Đối phương cười mỉa rồi nói.

Hà Tứ Hải cũng không để ý, chỉ là rất tò mò, đối phương nhìn cũng mới chừng ba mươi tuổi, vì sao lại nghĩ không thông mà nhảy sông tự sát.

"Kết hôn chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Con trai của tôi năm nay đã bảy tuổi rồi." Đối phương cười nói.

"Nếu như vậy, vì sao anh còn muốn tự sát? Áp lực cuộc sống quá lớn? Hay là áp lực công việc quá lớn?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.

Hắn không vội vàng trở lại, vừa vặn thuận tiện tâm sự.

Đối phương nghe vậy thì tháo mũ trên đầu xuống, trên đầu tóc ngắn không mọc, dĩ nhiên lại là cái đầu trọc.

"Bệnh huyết dịch, không trị hết, chỉ có thể chờ đợi cái chết, còn không bằng giải thoát sớm một chút, không liên lụy vợ con."

Hà Tứ Hải có chút lý giải mà gật gật đầu.

"Nhưng mà nếu như anh đã lựa chọn tự sát, còn có tâm nguyện gì không bỏ xuống được sao?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Bởi vì người bình thường lựa chọn tự sát trên căn bản đều là bởi vì muốn triệt để thoát khỏi thế giới này, tách ra tất cả nhân quả, không còn một chút lưu luyến nào đối với thế giới này, đương nhiên cũng không có chấp niệm gì để lưu lại nhân gian cả.

"Tôi chỉ muốn biết, con trai của tôi có phải là con ruột của tôi hay không."

Hà Tứ Hải: ...

"Anh nói về chính mình một chút đi."

Hà Tứ Hải có chút tò mò đối với hắn, bát quái là thiên tính của con người mà.

Nghe hắn nói, Hà Tứ Hải chậm rãi hiểu rõ nguyên do.

Người đàn ông tên là Quý Hồng Sinh, trước khi vợ hắn kết hôn với hắn từng có một người bạn trai.

Bởi vì điều kiện gia đình của bạn trai kia không được, người nhà của vợ phản đối, hai người cuối cùng lựa chọn chia tay.

Nhưng trên thực tế tình cảm của vợ hắn và bạn trai cũ vẫn còn vô cùng tốt.

Đương nhiên, hắn chỉ biết được những thứ này sau khi kết hôn.

Nhưng mà dù sao cũng đã kết hôn, hắn cũng không tính toán những thứ này, tháng ngày liền trôi qua như vậy.

Hơn nữa sau khi kết hôn hai người cũng dần dần hiểu rõ hai bên, cảm tình rất tốt, giúp đỡ lẫn nhau.

Sau khi con trai sinh ra, càng làm cho cuộc sống của bọn họ tăng thêm rất nhiều lạc thú.

Nhưng mà con trai càng lớn, nghi hoặc trong lòng Quý Hồng Sinh lại càng lớn, bởi vì con trai không giống hắn một chút nào.

Nhưng mà bởi vì tình cảm với vợ còn đang rất tốt, cho nên hắn vấn luôn giấu sự nghi ngờ này ở trong lòng, hơn nữa sau kết hôn, hắn cũng không phát hiện vợ mình qua lại với bạn trai cũ.

Hơn nữa hắn còn đặc biệt tìm người hỏi thăm một chút, bạn trai cũ của vợ đã đi đến nơi khác trước khi bọn họ kết hôn, nhà hiện tại ở ngoại thành.

Nhưng không chờ Quý Hồng Sinh làm rõ sự nghi ngờ này, chính hắn lại kiểm tra ra bệnh huyết dịch, đồng thời còn rất nghiêm trọng.

Vợ vì chữa bệnh cho hắn mà không chỉ móc trống rỗng tích trữ trong nhà, còn chuẩn bị bán nhà đi cho hắn chữa bệnh.

Điều này làm cho trong lòng Quý Hồng Sinh tự trách không ngớt, rất là hổ thẹn, cho nên cũng buông bỏ nghi ngờ trong lòng xuống.

Quý Hồng Sinh cũng biết bệnh của mình hoàn toàn không có hi vọng, nếu tiếp tục trị liệu, ngoại trừ bỏ tiền uổng công ra thì hoàn toàn chính là tìm tội, sống thêm mấy năm cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Cho nên vì không liên lụy đến hai mẹ con, hắn trực tiếp lựa chọn tự sát, nhảy xuống hồ Kim Hoa để kết thúc tất cả.

Hắn vốn cho rằng bản thân mình đã bỏ xuống, nhưng thực tế vẫn chưa từng.

Sau khi chết rồi hắn vẫn không cam tâm, cảm thấy nhất định phải làm rõ sự nghi ngờ này, cho nên mới lưu lại ở nhân gian.

"Chuyện này dễ mà, giám định ADN liền biết có phải là con ruột hay không thôi."

"Chuyện này… Khi còn sống đúng là dễ dàng, hiện tại tôi đã bị thiêu thành tro rồi, còn làm thế nào?" Quý Hồng Sinh có chút chán nản.

"Có thể dùng của cha mẹ anh mà." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Tuy rằng không thể chứng minh qua hệ cha con, thế nhưng chứng minh quan hệ thân thuộc với cha mẹ hắn thì cũng có thể chứng minh có phải là con ruột của hắn hay không.

"Kia… Kia…"

"Được rồi, tôi có thể nhận tâm nguyện này của anh."

Hà Tứ Hải gật đầu đồng ý, đối với hắn mà nói, thu vài cọng tóc để làm giám định ADN cũng không khó.

“Cảm ơn, tôi dùng kỹ thuật sửa chữa ô tô làm thù lao có được không?"

Thì ra Quý Hồng Sinh khi còn sống làm nghề sửa chữa xe cộ.

"Đương nhiên là có thể."

Tuy rằng kỹ năng này dường như không có tác dụng gì đối với Hà Tứ Hải, nhưng kỹ thuật nhiều không hại thân.

"Tôi nhận tâm nguyện của anh." Hà Tứ Hải nói.

Giữa hai người lập tức đạt thành "Khế ước" .

"Được rồi, anh đi trước đi, chờ tôi rảnh rỗi, tôi sẽ tìm anh."

"Cảm ơn."

Quý Hồng Sinh thi lễ với Hà Tứ Hải một cái rồi xoay người rời đi, hẳn là theo phương hướng này để về nhà.

"Đi thôi, chúng ta cũng tranh thủ về nhà đi." Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Huyên Huyên.

"Ông chủ, em và anh có phải là rất giống?" Huyên Huyên đột nhiên hỏi.

"Nói mê sảng gì đây, em lại không phải là con gái của anh, em phải là rất giống với ba mẹ của em mới đúng." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Nhưng mà… Em cũng rất giống chị gái nha." Huyên Huyên lại nói.

"Nói mò, chị của em xinh đẹp hơn em nhiều."

Huyên Huyên: ...

“Mới không có, chờ em lớn rồi, nhất định sẽ xinh đẹp hơn chị." Huyên Huyên hầm hừ nói.

"Vậy chờ em lớn lên rồi lại nói, đừng lải nhà lải nhải nữa."

"Hừ, vậy em muốn trông giống như anh." Huyên Huyên hầm hừ nói.

Logic của nàng là, anh chê em xấu, em lớn lên trông giống anh, vậy thì anh cũng xấu?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment