Hà Tứ Hải mang theo Huyên Huyên về đến nhà, những người khác đương nhiên đều đã ngủ rồi.
"Ông chủ, em cũng trở về nhà ngủ nha."
Huyên Huyên nói xong, còn há mồm ngáp một cái, biểu thị nàng buồn ngủ rồi.
"Không vội, em giúp anh tìm Cao Cường đến đã." Hà Tứ Hải kéo nàng lại rồi nói.
Huyên Huyên: (⊙? ⊙)
"Đừng trợn mắt lớn như vậy, khó có được một lần sai khiến em. Em nhìn Uyển Uyển kia, thường xuyên cùng anh đi ra ngoài làm việc, nàng cũng không nói gì."
"Nhưng mà anh mỗi lần đều mua đồ ăn ngon cho nàng." Huyên Huyên nhỏ giọng nói...
Được rồi, buổi tối không ăn được đồ ăn, đến hiện tại còn nhớ kỹ.
"Nhanh lên một chút đi, ngày mai anh mua đồ ăn ngon cho em." Hà Tứ Hải gõ nhẹ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Được nha." Con mắt nàng lập tức sáng lên, nhảy nhót chạy đi.
Rất nhanh nàng đã tìm Cao Cường tới.
"Tiếp dẫn đại nhân."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Cao Cường có vẻ rất là kích động.
Muộn như vậy còn tìm hắn đến, nghĩ đến chuyện của hắn là có kết quả rồi.
Hà Tứ Hải không trả lời Cao Cường, mà nói với Huyên Huyên: "Được rồi, hiện tại em có thể đi về nghỉ ngơi rồi."
"Được nha, tạm biệt ông chủ." Huyên Huyên nghe vậy liền chạy nhảy đi về.
Chờ về đến nhà, nàng đang chuẩn bị trở về phòng ngủ cùng mẹ lại chợt phát hiện ti vi còn bật, chạy tới vừa nhìn liền gặp thấy ba mẹ đang ngồi ở trên ghế sô pha đây.
Mẹ tựa ở trên ghế sô pha, trên người che kín thảm ngủ.
Ba ba thì không ngừng gật đầu, giống như là gà con mổ thóc vậy.
Huyên Huyên không nhịn được mà nở nụ cười.
"Trở về rồi." Lưu Trung Mưu lập tức mở mắt ra.
"Khà khà, ba, tại sao ba lại không đi ngủ nha, ba không ngoan nha." Huyên Huyên trở tay chống nạnh, giả bộ tức giận.
"Bởi vì ba ba đang chờ con nha." Lưu Trung Mưu đưa tay kéo nàng lại.
Lúc này, Tôn Nhạc Dao đang ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại.
Nàng ngáp một cái, xốc thảm lên rồi nói: "Huyên Huyên đã về rồi."
"Hừm, mẹ, con đã trở về nha." Huyên Huyên vui vẻ đáp lại.
"Có mệt hay không?" Tôn Nhạc Dao hỏi.
Huyên Huyên lắc lắc đầu.
"Đã hơn một giờ rồi, con có đói bụng hay không?" Lưu Trung Mưu ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường.
Huyên Huyên nghe vậy thì sờ sờ bụng nhỏ.
"Có một chút."
"Vậy mẹ chuẩn bị cho con chút đồ ăn." Tôn Nhạc Dao trực tiếp đứng dậy.
"Hiện tại còn làm cái gì?"
"Trong tủ lạnh còn có một chút bò kho, mẹ làm cho Huyên Huyên chút mì sợi, làm một tô mì thịt bò." Tôn Nhạc Dao nói.
"Ba mẹ cũng phải ăn." Huyên Huyên lớn tiếng nói.
"Vậy thì làm thêm một chút đi, tôi cũng có chút đói bụng." Lưu Trung Mưu nói.
Tôn Nhạc Dao đi vào nhà bếp, Lưu Trung Mưu ôm Huyên Huyên ngồi ở trên ghế sô pha.
Tuy rằng Huyên Huyên rất mệt, nhưng vẫn bla bla nói lại chuyện đêm nay với ba ba.
Lưu Trung Mưu không còn buồn ngủ nữa, người rất thanh tỉnh.
"Thì ra là như vậy, cho nên tối hôm nay không ăn được gì sao."
"Đúng rồi, ông chủ nói ngày mai sẽ mua đồ ăn ngon cho con nha." Huyên Huyên cao hứng nói.
Con mắt vốn mệt rã rời híp cũng mở lớn theo.
"Vậy sao? Vậy con ngày mai muốn Tứ Hải mua món gì ngon cho con?" Lưu Trung Mưu cười hỏi, nhìn dáng vẻ kia của nàng, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào không nói ra được.
“Ừm…Kẹo bông? Bánh nướng? Chân gà rán? ..."
Nhóc con vừa nghiêng đầu nhỏ, vừa duỗi ngón tay ra đếm.
"Cái này không thể được, nhiều như vậy con sẽ ăn không hết, hơn nữa Tứ Hải cũng sẽ không mua cho con nhiều như vậy đâu, chỉ có thể lựa chọn một thứ."
"Vậy con muốn ăn xúc xích bò nướng."
Huyên Huyên nghĩ đến Ngưu Ngưu biết nói chuyện đêm nay, cũng không có quan hệ gì cả?
Không bao lâu sau, Tôn Nhạc Dao đã nấu xong mì rồi.
Ba người vây quanh bàn bắt đầu ăn.
Huyên Huyên vô cùng vui sướng, ngồi ở trên ghế chân không chạm đất vung vẩy qua lại.
"Mẹ, người thật giỏi, mì sợi ăn thật ngon."
Chỉ cần cho nàng ăn, nàng liền không keo kiệt khen ngợi.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Tôn Nhạc Dao gắp một miếng thịt bò trong bát mình cho Huyên Huyên.
"Con có thật nhiều nha, mẹ cũng ăn đi."
Huyên Huyên lại gắp trở lại.
Nhìn dáng vẻ săn sóc của con gái, trong lòng Tôn Nhạc Dao cảm giác ngọt ngào như là được ăn mật vậy.
Huyên Huyên nghi hoặc mà nhìn bốn phía.
"Chị gái đây? Không gọi nàng cùng ăn sao?"
Sau đó không chờ Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao trả lời, nàng lại lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Chị mọc cánh, cánh cứng rồi nên bay đi rồi."
Tôn Nhạc Dao nghe vậy nở nụ cười, nàng còn nhớ.
Có một lần Lưu Vãn Chiếu sang nhà đối diện chăm sóc Đào Tử, Huyên Huyên muốn theo nhưng Lưu Vãn Chiếu không cho.
Huyên Huyên rất là không hài lòng, cảm thấy tại sao chị gái có thể mà nàng lại không thể.
Lưu Vãn Chiếu nói với nàng, cánh của chị cứng rồi, nàng quản không được nàng.
Từ sau đó, nhóc con vẫn cho là nàng và chị đều mọc một đôi cánh mà chỉ có ba mẹ mới có thể thấy được, chờ sau khi lớn sẽ có thể bay lượn tự do tự tại trên không trung.
"Mẹ, mẹ xem giúp con một chút, cánh của con đã lớn hay chưa."
Nhóc con nói xong, liền dùng sức nhìn ra phía sau chính mình giống như là chó con.
"Ăn mì đi." Lưu Trung Mưu nhẹ nhàng chuyển đầu nhỏ của nàng.
"Lớn rồi, lớn hơn rất nhiều." Tôn Nhạc Dao liếc mắt nhìn phía sau nàng, vẻ mặt đầy ôn nhu.
Huyên Huyên nghe vậy thì rất là hài lòng, trợn mắt, giống như cảm giác được đôi cánh ở phía sau lưng mình, lắc lắc vai, tưởng tượng như đang vỗ cánh hai lần.
"Nhưng mà, mẹ không hy vọng Huyên Huyên nhà chúng ta lớn lên cho lắm." Tôn Nhạc Dao lại nói.
"Ồ, tại sao lại vậy chứ?"
Huyên Huyên đang ăn một ngụm mì nghe vậy liền trợn mắt, vẻ mặt giật mình.
"Bởi vì sau khi cánh của con lớn và cứng rồi, thì sẽ bay đi khỏi bên người ba mẹ nha, con nói xem ba mẹ sẽ có bao nhiêu thương tâm đây." Tôn Nhạc Dao giả vờ khổ sở nói.
"Vậy con sẽ mang theo ba mẹ bay đi cùng nha." Huyên Huyên ngây thơ nói.
"Sợ là không được, mẹ và ba con nặng như vậy, một mình con sợ là không di chuyển được."
Nhóc con nghe vậy thì cau mày rơi vào xoắn xuýt.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì đó, vui vẻ nói: "Vậy thì ba mẹ có thể buộc một cái dây thừng ở trên chân con, lúc nhớ con thì có thể kéo dây thừng một cái, con liền sẽ trở lại."
"Chủ ý này hay." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh chăm chú gật gật đầu.
Tôn Nhạc Dao lườm hắn một cái, nói thì nói như vậy, thế nhưng Huyên Huyên lại không phải con chim trên tay bọn họ, sao có thể như vậy được.
"Con rất thông minh đúng không." Huyên Huyên tràn đầy đắc ý.
"Đúng, con là thông minh nhất, ăn nhanh lên một chút đi, kẻo mì nở ra giờ."
"Gào gừ... , con là hổ lớn, có cái miệng rộng..." Huyên Huyên vui sướng nói.
Nhìn con gái nhỏ đáng yêu, mặt ngấm đầy dầu trước mắt, vợ chồng Lưu Trung Mưu cảm thấy cho dù không ăn cũng no rồi.
"Ba mẹ, con yêu các người nha."
"Biết rồi, ba mẹ cũng yêu con." Tôn Nhạc Dao nói.
"Không được, con yêu các người nhiều hơn một chút."
"Chuyện này thì chưa chắc nha."
"Chắc chắn là vậy…"
"Mẹ không tin."
"Không được, ba không thể không tin."
"Mẹ chính là không tin."
"Gào gừ.., con cắn mẹ nha."
"Oa, vậy mà còn muốn cắn mẹ, thế mà nói yêu mẹ?"
Bẹp, Huyên Huyên hôn một cái ở trên mặt Tôn Nhạc Dao.
"Ai yêu, làm cho mặt mẹ đều là dầu rồi này, mẹ lại phải rửa mặt rồi."
"Ha ha, vẫn là con yêu mẹ nhiều hơn một chút nha, con sẽ không ghét bỏ mẹ." Huyên Huyên vui vẻ nói.
"Được rồi, đừng nói chuyện nữa, nhanh chóng ăn đi."
Lưu Trung Mưu gắp phần thịt bò "Còn lại" trong bát mình bỏ vào trong bát cho Huyên Huyên.
"Ba ăn không vô rồi, con ăn giúp ba đi."
"Được nha."
------
Dịch: MBMH Translate