Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1271 - Chương 1271: Bạn Bè.

Chương 1271: Bạn Bè. Chương 1271: Bạn Bè.

"Không nghĩ tới vậy mà lại là hắn."

Lúc Hà Tứ Hải nói ra hung thủ giết chết vợ chồng Chu Quốc Sinh, Cao Cường cũng lộ ra vẻ khó có thể tin được.

"Anh từng gặp qua hắn?"

"Gặp mặt mấy lần." Cao Cường nói.

Tuy rằng đã biết hung thủ là ai, nhưng tâm nguyện của Cao Cường cũng chưa hoàn thành.

Tâm nguyện của hắn là chứng minh sự trong sạch của chính mình, cho nên việc này, vẫn là phải tìm Đinh Mẫn giúp đỡ.

"Nhưng mà, nói đến đây tôi vẫn có chút không cam tâm, chỉ cần những nhân viên phá án năm đó hơi dụng tâm một chút, cũng không đến nỗi..."

Cao Cường hận hung thủ, tương tự cũng hận những nhân viên phá án năm đó.

Vụ án này rõ ràng có rất nhiều lỗ hổng, bọn họ thật sự là hồ đồ sao? Không phát hiện được sao? Nói không chừng...

"Tối mai anh đến tìm tôi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Cao Cường nghe vậy thì yên lặng đứng lên, thi lễ với Hà Tứ Hải một cái rồi xoay người rời đi.

Thực ra Hà Tứ Hải không nên nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng hắn lại cảm thấy bất bình thay.

Cho dù Đinh Mẫn báo lên rồi bắt được hung phạm thì lại có thể thế nào đây? Nhân viên phá án năm đó phỏng chừng cũng không phải chịu trừng phạt nên có, kết quả tốt nhất chính là quốc gia cho con gái của Cao Cường một bút bồi thường.

Nhưng số tiền kia có đáng giá không? Bọn họ phá huỷ một người, phá huỷ một gia đình, là chuyện mà dùng tiền có thể bù đắp sao?

Bọn họ thậm chí còn đáng hận hơn cả hung thủ giết người.

Cao Cường rời đi, Hà Tứ Hải ngồi ở phòng khách ngồi một hồi, lúc này mới trở về phòng.

Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử đều đang ngủ say.

Nhóc con nằm nhoài trên gối, Hà Tứ Hải sợ nàng khó thở thế là đưa tay xoay người nàng lại.

Nhóc con bất mãn mà đạp loạn tay chân, giống như một con cua nhỏ, nhưng vẫn không tỉnh.

Hà Tứ Hải hôn nàng một cái rồi đắp chăn cho nàng.

Lưu Vãn Chiếu lại bị động tĩnh của hắn làm cho tỉnh lại, dụi dụi con mắt rồi nói: "Trở về rồi sao?"

"Hừm, em cũng ngủ tiếp đi." Hà Tứ Hải cũng hôn ở trên mặt nàng một hồi.

"Em muốn đi nhà vệ sinh." Lưu Vãn Chiếu vươn mình ngồi lên.

Từ sau khi mang thai, số lần nàng đi tiểu đêm dần tăng lên.

Ngày thứ hai Hà Tứ Hải dậy thật sớm, chuẩn bị nấu bữa sáng cho Lưu Vãn Chiếu.

Sau khi mang thai, phải chú ý đến ăn uống.

Chú trọng lượng dầu và độ mặn, mấy loại kích thích như đồ cay cũng phải hạn chế.

Ẩm thực bản địa Hợp Châu vốn cũng không quá cay, nhưng lại thích dầu và mặn, hơn nữa còn thiên mặn, người bên ngoài vừa tới Hợp Châu thật sự không nhất định sẽ quen thuộc ngay được.

"Ba ba, ba dậy thật là sớm nha." Đào Tử không biết đã đi tới cửa phòng bếp từ lúc nào.

"Con tự thức dậy rồi sao? Dì Lưu đã dậy chưa?" Hà Tứ Hải quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng rồi hỏi.

Nhóc con mặc áo ngủ, tóc rồi tùm la tùm lum.

"Nàng còn đang ngủ, con có phải là rất chịu khó hay không?"

"Đúng, con là tốt nhất, con thay quần áo trước đi, sau đó tự mình đi đánh răng rửa mặt, bữa sáng xong ngay thôi."

"Được." Đào Tử nghe vậy xoay người chạy đi.

Không bao lâu sau, Lưu Vãn Chiếu ngáp một cái liền xuất hiện ở cửa phòng bếp.

"Thức dậy sớm như vậy? Tối hôm qua trở về trễ như thế, anh có nghỉ ngơi tốt không đó?" Lưu Vãn Chiếu đi tới hỏi.

"Không có chuyện gì, em không cần lo lắng cho anh. Đúng rồi, ngày hôm nay em còn muốn đi công ty không?"

"Đương nhiên, ở nhà dù gì cũng nhàn rỗi, đi công ty tìm chút chuyện làm."

"Cuối tuần này, ba mẹ anh sẽ tới đưa sính lễ, em nói xem, chúng ta nên tự nấu ở nhà hay là đi quán cơm bên ngoài đây?"

"Vẫn là ra ngoài tìm cái quán cơm đi, nấu ở nhà quá phiền phức rồi."

"Vậy được, đúng rồi, lần trước anh bảo em viết danh sách bạn bè muốn mời, em viết thế nào rồi?"

"Hừm, viết xong rồi, đại khái chừng hai mươi người đi, bạn bè của em không phải là rất nhiều, chính là không biết các nàng có mang theo người thân hay không."

Chừng hai mươi người còn gọi là không nhiều?

"Đúng rồi, anh thì sao? Mời bạn bè không? Nhưng mà…Ừm..."

Hà Tứ Hải năm nay mới mười chín, bạn của hắn phỏng chừng cũng gần cái tuổi này, mời qua tham gia hôn lễ, nói chung cảm giác rất là quái lạ.

"Anh không có bạn bè gì." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó ôm lấy hắn từ phía sau.

Chuyện này khiến cho Hà Tứ Hải có chút mơ hồ.

Hắn không có bạn bè, là bởi vì quá khứ khi còn bé, tuy rằng không tạo thành tính cách quái gở, thế nhưng đều duy trì khoảng cách nhất định đối với người xa lạ, khiến cho người ta sinh ra cảm giác xa cách. Qua thời gian lâu dài, hắn đương nhiên cũng không có bạn thân đặc biệt gì, nhưng mà bản thân Hà Tứ Hải cũng không để ý.

"Được rồi, anh không có chuyện gì, anh thật giống như chưa từng gặp qua mấy người bạn kia của em đây." Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.

Hai người giao du cũng gần một năm rồi, ngoại trừ đồng nghiệp của Lưu Vãn Chiếu ở trường học ra, Hà Tứ Hải thật giống như chưa từng thấy các bạn tốt khác của Lưu Vãn Chiếu.

Tính cách của Lưu Vãn Chiếu tuy rằng không phải đặc biệt hướng ngoại, nhưng cũng không đến nỗi không có một người bạn nào.

"Ngoại trừ cô Vu và cô Lý ra, bạn bè của em đều không ở Hợp Châu..."

Thì ra Lưu Vãn Chiếu cũng không phải là học ở Hợp Châu, mà là ở Hạ Kinh, sau đó điều động công việc theo Lưu Trung Mưu nên mới đến Hợp Châu.

Cho nên bạn học và bạn bè của nàng đều ở Hạ Kinh.

Sau khi tốt nghiệp, nàng liền khỏi Thân Thành đến làm việc cho một công ty.

Khi đó cũng kết giao được một, hai người bạn, nhưng sau đó trở lại Hợp Châu làm giáo viên, vòng bạn bè của bản thân liền vô cùng nhỏ, đương nhiên cũng không có bạn bè gì rồi.

"Nhóm bạn của em vẫn luôn muốn tới Hợp Châu để gặp anh đó." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Gặp anh? Anh có cái gì tốt mà gặp? Một cái lỗ mũi hai con mắt."

"Các nàng rất tò mò, một đại mỹ nữ như em sẽ tìm một người bạn trai như thế nào."

"Gửi tấm hình cho các nàng nhìn một chút không phải là được rồi sao? Đúng rồi, không phải còn có vòng bạn bè à? Anh nhớ em từng đăng ảnh chụp chung mới anh mà, đúng chứ?"

"Em mới không đăng, hơn nữa chỉ cần là ảnh có mặt anh thì em đều ẩn các nàng đi." Lưu Vãn Chiếu dương dương tự đắc nói.

"Ồ? Vì sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.

Lưu Vãn Chiếu cau mũi một cái, mặt đầy đắc ý, chính là không nói.

"Anh sẽ không tức giận chứ?" Nàng lại hỏi.

“Chuyện này thì có cái gì mà tức giận, em không nói, khẳng định có lý do của em." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu cắn cắn môi rồi nói: "Qua mấy ngày em có mấy người bạn thân đến thăm em, đến lúc đó anh đi gặp mặt các nàng cùng em."

"Được." Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp ứng.

"Ba ba, con mặc quần áo tử tế rồi nha." Lúc này, Đào Tử lại chạy đến cửa phòng bếp lần nữa.

"Đánh răng rửa mặt chưa?"

"Rồi nha, không tin ba ngửi xem,…Ha…"

Nàng đứng ở cửa phòng bếp hà hơi vào bên trong, khẩu khí còn rất nặng, cách xa như vậy còn có thể ngửi được sao?

"Đi thôi, dì chải tóc giúp cháu một hồi." Lưu Vãn Chiếu đi tới, nói.

"Cháu muốn chải hai bím tóc."

"Được."

"Cháu còn muốn kẹp kẹp tóc ếch nhỏ mà ba ba mua cho cháu."

"Được."

"Oa oa… Oa oa..."

Huyên Huyên ở ngoài cửa nghe thấy từ ếch, liền lập tức oa oa đi vào.

"Oa oa." Nàng nói với Lưu Vãn Chiếu.

Sau đó lại oa oa với Đào Tử hai tiếng, đồng thời còn đặc biệt chạy vào nhà bếp, oa oa hai tiếng với Hà Tứ Hải rồi xoay người chạy ra.

"Em làm gì thế?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Oa oa."

"Nói chuyện nghiêm túc." Lưu Vãn Chiếu đưa tay bấm một cái ở trên gương mặt đầy thịt của nàng.

"Em nói chào buổi sáng."

"Mới sáng sớm, em chạy tới đây làm gì?"

"Ăn cơm sáng."

"Trong nhà không có bữa sáng cho em ăn sao?"

"Em lớn rồi." Huyên Huyên nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ không hiểu gì hết? Trong nhà có bữa sáng hay không thì có quan hệ gì với việc em lớn rồi sao?

"Lớn rồi, liền đi ăn người của khác." Huyên Huyên nói rất hùng hồn.

Đồng thời còn liếc Lưu Vãn Chiếu, phảng phất như đang nói, giống như chị vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment