"Ông chủ…"
Hà Tứ Hải đưa Đào Tử đi học trở về, liền thấy Uyển Uyển chạy tới trước mặt.
"Tứ Hải…" Chu Ngọc Quyên cũng đi tới bắt chuyện.
"Ngày hôm nay cháu muốn dẫn Uyển Uyển đi ra ngoài sao?" Chu Ngọc Quyên hỏi.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Uyển Uyển, lắc lắc đầu.
Hôm nay hắn chỉ là đi gặp Đinh Mẫn và La Hoan, đều ở trong thành phố, lái xe là được, không cần nhóc con "Mở cửa" giúp hắn.
Nhóc con thấy Hà Tứ Hải lắc đầu, lập tức trở tay chống nạnh, bàn chân nhỏ giẫm một cái, hừ một tiếng, biểu thị chính mình rất tức giận.
Nhưng mà lập tức lại không nhịn được mà nở nụ cười hi hi ha ha.
Đây là Huyên Huyên, không phải bản thân nàng.
"Được rồi, hiện tại có thể đi ra ngoài cùng mẹ được rồi chứ?" Chu Ngọc Quyên có chút đắc ý mà nói với nhóc con.
Hia hia…Nhóc con gật gật đầu, giả ngu...
"Mẹ, chúng ta ngày hôm nay đi đâu chơi vậy?" Uyển Uyển chủ động nhét tay nhỏ của vào trong tay Chu Ngọc Quyên.
"Hừm, ngày hôm nay đi cùng mẹ giúp ông chủ con mua chút đồ kết hôn, mặt khác chúng ta lại đi xem khách sạn."
"Ồ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
"Dì đã thương lượng mấy chuyện này với ba mẹ của cháu rồi, cháu không cần phải lo lắng." Chu Ngọc Quyên nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
Lần trước Chu Ngọc Quyên bảo hắn cứ giao chuyện hôn lễ cho nàng làm, sau khi Hà Tứ Hải đồng ý, nàng đã liên hệ với cha mẹ Hà Tứ Hải, mấy ngày nay đều đang bận rộn những chuyện này.
"Vậy làm phiền dì rồi."
"Đều không phải người ngoài, nói chuyện này làm gì? Nếu như cháu có ý kiến gì thì cũng có thể nói với dì, dì cũng đã hỏi Vãn Chiếu rồi."
"Cháu không có yêu cầu gì, như mà hôn lễ nhất định phải là phong cách Trung Quốc, cứ dựa theo phong tục truyền thống là được rồi."
"Dì biết, cháu không cần quan tâm chuyện còn lại đâu, Uyển Uyển, đi thôi."
"Ông chủ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Nhìn các nàng rời đi, Hà Tứ Hải cũng lái xe đi gặp Đinh Mẫn.
Vẫn là cửa hàng cà phê kia.
Lần này Hà Tứ Hải đến tương đối sớm, Đinh Mẫn còn chưa tới.
Cho nên Hà Tứ Hải gọi hai ly cà phê trước.
Nhưng mà không chờ Hà Tứ Hải gọi, người phục vụ đã chủ động nói ra thứ đồ hắn muốn.
Nàng xem Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn là tình nhân rồi.
Hà Tứ Hải cũng không giải thích thêm, trả tiền rồi ngồi vào vị trí cũ, lẳng lặng chờ đợi.
Nhân lúc nhàn rỗi, hắn lấy điện thoại di động ra lật qua lật lại.
Ngoại trừ mấy người quen biết ở thôn Hà gia ra, thật giống như không còn bạn bè nào cần mời đến hôn lễ cả.
Lúc đi học đúng là có hai, ba người quan hệ coi như là khá, nhưng mà từ sau khi hắn thôi học trên căn là chưa từng liên lạc qua.
Hơn nữa hiện tại bọn họ hẳn là cũng mới vừa lên đại học, mời bọn họ tới tham gia hôn lễ có chút vô nghĩa.
Ngẫm lại vẫn là quên đi, hắn cất điện thoại di động, nhưng mà vẫn nên bớt thời gian mang Lưu Vãn Chiếu về nhà một chuyến, nói tin tức hắn sắp kết hôn cho mấy người ông Tứ, mời bọn họ đến tham gia hôn lễ của mình.
"Tứ Hải, đợi lâu rồi." Đinh Mẫn đi tới từ ngoài cửa, tâm tình xem ra rất tốt.
"Mới vừa gọi, còn nóng." Hà Tứ Hải đẩy cà phê lên trước mặt nàng.
"Cảm ơn." Đinh Mẫn cũng không khách sáo, tiếp nhận rồi uống một hớp.
"Anh nói là đã biết giết chết hung thủ thật sự giết chết vợ chồng Chu Quốc Sinh là ai rồi?"
"Đúng, Chu Quốc Sinh có người đồ đệ tên là Ngô Xuân Lai, hung thủ giết người chính là hắn. Trong hồ sơ cô đưa cho tôi không có ghi chép của hắn, cô có thể tìm người điều tra một chút."
Đinh Mẫn nghe vậy cũng hơi kinh ngạc.
"Như mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, các loại vật chứng trên căn bản đều không còn tồn tại. Nếu như hắn cứ khăng khăng không phải là mình giết thì muốn định tội hắn, phỏng chừng cũng rất phiền phức."
Xã hội pháp trị, tất cả đều cần chứng cứ chứ không phải là nói miệng.
"Nhưng mà, làm sao anh biết kẻ giết người chính là hắn?" Đinh Mẫn tò mò hỏi.
"Há, tôi đi hỏi Chu Quốc Sinh, hắn còn không đầu thai." Hà Tứ Hải tùy ý nói.
Đinh Mẫn: ...
Được rồi, nàng không nên hỏi thì hơn.
"Như vậy đi, cô giúp tôi điều tra một chút xem hắn bây giờ đang ở chỗ nào. Mặt khác, nếu như Ngô Xuân Lai nhận tội, tôi hi vọng nhân viên tham gia vào vụ án này năm đó cũng phải chịu trừng phạt nên có."
"Được, không thành vấn đề." Đinh Mẫn một lời đáp ứng.
Nàng đều có thể nhìn ra vụ án này có vấn đề, nếu như nói nhân viên phá án năm đó chỉ là đơn thuần không làm tròn nhiệm vụ, nàng mới không tin.
"Đúng rồi, chuyện Đào Hoa nhờ cô giúp đỡ thế nào rồi?"
"Lúc Quan Đại Hữu rời nhà đã tám tuổi, ký ức cũng rất rõ ràng, cho nên muốn giúp hắn tìm được cha mẹ hẳn là không khó."
"Vậy thì tốt."
Hai người lại nói chuyện một hồi, lúc này mới tách ra.
Ngày hôm nay La Hoan hẹn Hà Tứ Hải gặp mặt, đương nhiên không phải vì chuyện về trấn Đào Hoa.
Mà là vì Phạm Hồng Ba.
Mấy ngày nay, Phạm Hồng Ba và Đỗ Thiến Thiến lại gặp mặt mấy lần.
Hai người cùng đi dạo phố, cùng xem phim, hai bên đều có hảo cảm với nhau. Mà Đỗ Thiến Thiến cũng mơ hồ phát hiện tất cả những chuyện này đều là Hà Tứ Hải sắp xếp, nếu không mỗi lần nàng mượn đèn Dẫn Hồn không thể đều gặp được Phạm Hồng Ba một cách trùng hợp như vậy. Nhưng mà nàng không có vạch trần, rất hưởng thụ thời gian ở cùng Phạm Hồng Ba.
Đây hẳn là cái gọi là tình yêu ngọt ngào đi.
La Hoan hẹn Hà Tứ Hải gặp mặt ở một quán trà cũ.
Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu đến chỗ như này, trang hoàng rất cổ kính, rất có ý nhị.
Nhưng lại không thể nhìn kỹ, nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy dấu vết rìu đục quá nặng, quá thô, rất nhiều thứ trang trí chỉ là vì để ứng cảnh.
Hà Tứ Hải niết những thứ này, là bởi vì khoảng thời gian này hắn gặp qua quá nhiều kiến trúc cổ.
Quả nhiên Phạm Hồng Ba cũng ở đây, nhìn thấy Hà Tứ Hải, hắn lập tức đứng lên.
"Hà tiên sinh."
"Hà đại ca."
La Hoan cũng đứng dậy bắt chuyện, nhưng mà lại đổi xưng hô về như trước. Hà Tứ Hải cũng không quản hắn, bắt chuyện một tiếng rồi ngồi xuống.
"Nói đi, tới tìm tôi là có chuyện gì?"
La Hoan lập tức liếc mắt ra hiệu với Phạm Hồng Ba.
"Uống trà, đây là trà mới năm nay, không phải mang đến từ trong nhà, là người khác tặng cho ba tôi…"
Phạm Hồng Ba đứng dậy châm trà cho Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải cũng không từ chối.
Hắn cũng đoán được đại khái nguyên nhân gặp mặt ngày hôm nay.
Hắn bưng lên uống một hớp.
"Mùi vị cũng không tồi."
Hà Tứ Hải không biết thưởng thức trà, nếm không ra tốt xấu, nhưng mà uống vào một hớp, cảm giác nhu hòa, hai gò má sinh mới, sau khi uống xong trong miệng còn vương chút ngọt, liền biết nhất định là trà tốt.
"Ngài yêu thích là tốt rồi, chỗ này của tôi còn có một chút, ngài có thể mang về uống." Phạm Hồng Ba vội vàng nói.
"Mang về thì thôi đi, có việc cứ nói đi."
La Hoan ở bên cạnh thấy dáng vẻ thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí một của Phạm Hồng Ba thì có chút sốt ruột thay hắn, thế là chủ động mở miệng nói: "Chúng tôi muốn thỉnh giáo anh một hồi, bệnh của Đỗ Thiến Thiến còn có thể trị không?"
"Thỉnh giáo cái gì, các người chính là muốn hỏi tôi xem có thể chữa khỏi cho Đỗ Thiến Thiến hay không?" Hà Tứ Hải trực tiếp vạch trần.
Phạm Hồng Ba nghe vậy có chút xấu hổ.
Da mặt La Hoan cực dày, cười hì hì, sau đó nói: "Tôi liền biết là không gạt được ngài, ngài nhìn xem..."
------
Dịch: MBMH Translate