"Có thể trị." Hà Tứ Hải để cái chén trong tay xuống rồi nói.
Phạm Hồng Ba và La Hoan liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ vui mừng.
Thậm chí bao gồm Đỗ Thiến Thiến ngồi ở bên cạnh mà hai người bọn họ không nhìn thấy vậy.
"Các người muốn tôi chữa khỏi cho nàng có đúng không?" Hà Tứ Hải tùy ý hỏi.
Trên mặt hai người mang theo vẻ vui mừng, gật đầu liên tục.
"Vậy các người chuẩn bị lấy cái gì để thanh toán thù lao cho tôi?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
Hai người lại liếc mắt nhìn nhau, Phạm Hồng Ba cẩn thận từng li từng tí một đáp lời: "Tiền có được không?"
"Tôi không thiếu tiền." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy anh nói đi, chỉ cần là chuyện mà chúng tôi có thể làm được thì chúng tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn anh." La Hoan vội vàng nói.
Đây là lời ngữ hổ sói gì vậy.
Hà Tứ Hải không quan tâm đến bọn họ, mà là tiếp tục nói: "Tôi đã đồng ý với Đỗ Thiến Thiến, giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Nàng đồng ý dùng hai năm bảy tháng mười hai ngày tuổi thọ làm thù lao."
"Nếu như tôi chữa khỏi cho nàng, như vậy tôi sẽ không thu được thù lao."
"Vậy tôi có thể không? Tôi đồng ý dùng tuổi thọ của tôi thanh toán thù lao giúp nàng." Phạm Hồng Ba lập tức nói.
Hai năm rưỡi tuổi thọ cũng không nhiều, nếu như là hai mươi năm tuổi thọ hắn có lẽ còn có thể do dự.
"Có thể là có thể, thế nhưng các người có chuyện không rõ. Nàng thanh toán cho tôi hai năm bảy tháng mười hai ngày tuổi thọ làm thù lao, là bởi vì nàng chỉ còn từng này tuổi thọ. Cho dù tôi chữa khỏi bệnh cho nàng thì nàng cũng chỉ có thể sống được từng đó thời gian, chờ chút..."
Hà Tứ Hải gọi sổ sách ra.
"Hiện tại đã không còn hai năm bảy tháng mười hai ngày nữa, đã dùng mất mười một ngày rồi, cho nên anh thật sự suy nghĩ kỹ càng rồi sao?"
Câu nói này là hỏi Phạm Hồng Ba, cũng là đang hỏi Đỗ Thiến Thiến ngồi ở bên cạnh.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi." Phạm Hồng Ba nói như chặt đinh chém sắt.
"Hồng Ba." La Hoan gọi một tiếng.
Hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ.
"Nếu không anh suy nghĩ thêm đi?" La Hoan dùng sức nháy mắt với hắn.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, không phải chỉ là hai năm rưỡi tuổi thọ sao? Tôi nghĩ tuổi thọ của tôi hẳn là đã đủ rồi? Lại nói tôi năm nay mới hai mươi bảy, trừ đi hai năm rưỡi thì tôi cũng còn chưa tới, hẳn là không thấy gì đi đâu?"
Hắn cười sờ sờ cằm của mình.
Bởi vì được bảo dưỡng tốt, Phạm Hồng Ba nhìn qua trẻ hơn so với tuổi thật, cho nên dù Hà Tứ Hải lấy đi hai năm rưỡi tuổi thọ của hắn thì hắn cũng sẽ không già đi được.
La Hoan nghe vậy thì có chút cuống lên.
"Anh thật sự rơi vào rồi sao? Anh chính là lãng tử tình trường nha, Hồng Ba, Hồng Ba, đều là sóng nha, anh quên rồi sao? Anh và Đỗ Thiến Thiến mới gặp mặt được mấy lần?Anh lại đến mức không muốn mạng của mình nữa sao? Nàng thì có cái gì tốt? Dung mạo xinh đẹp? Hay là tính cách ôn nhu? Có rất nhiều cô gái như vậy nha, nếu như anh muốn thì tôi có thể tìm tới cho anh một đống lớn."
"Người anh em, anh nói cái lời ngây ngốc gì thế? Với phụ nữ thì chỉ cần nói chuyện tiền là tốt rồi, nói chuyện tiền sẽ không thương thân, anh lại nhiều tiền..."
Đỗ Thiến Thiến ở bên cạnh trừng La Hoan, nghiến răng nghiến lợi.
Hà Tứ Hải bưng chén lên, ở bên cạnh xem kịch vui.
Đương nhiên, vừa lúc cũng thuận tiện thử thách tình cảm của Phạm Hồng Ba một hồi.
"Được rồi, đừng nói nữa, anh không hiểu."
"Tôi không hiểu? Tôi tôi chơi đùa tình cảm, anh không phát dục đây."
"Chém gió gì thế, đừng lấy mấy chuyện hư hỏng hồi tiểu học ra nói, anh đó là yêu thích cô gái người ta sao? Anh là yêu thích máy chơi game mà cậu cô gái kia mang về từ nước ngoài, còn nói tình cảm, anh còn nhớ đối phương tên là gì sao?"
"Anh nói lung tung."
La Hoan thấy Phạm Hồng Ba vạch trần hắn ngay trước mặt Hà Tứ Hải, gò má không khỏi ửng đỏ, rất là xấu hổ.
Ngay cả Đỗ Thiến Thiến đang tức giận ở bên cạnh cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
"Tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, có lẽ Đỗ Thiến Thiến đúng là không xinh đẹp như những cô gái mà anh biết, không dịu dàng như các nàng…"
Đỗ Thiến Thiến ở bên cạnh tức giận chu miệng.
"Thế nhưng ở trong mắt tôi nàng chính là cô gái xinh đẹp nhất, đặc biệt nhất, anh biết cảm giác tim đập là như nào không?"
"Đương nhiên biết, tim tôi hiện tại đang đập đây này, không đập chẳng phải tôi chết rồi à?" La Hoan bất mãn nói thầm.
Phạm Hồng Ba không phản ứng hắn, tiếp tục nói: "Vào lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng tim tôi đập ầm ầm, cả người đều có chút chóng mặt..."
"Đó là bởi vì tim đập quá nhanh, thiếu oxy, anh chạy mấy trăm mét liền có cảm giác này thôi."
Phạm Hồng Ba làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Anh đã từng nghe qua bài thơ này chưa?"
"Ta là một người tục khí, gặp núi là núi, gặp biển là biển, gặp hoa chính là hoa. Chỉ khi thấy nàng, biển mây mới bắt đầu cuồn cuộn, sóng triều mới bắt đầu dâng trào, côn trùng mới gãi ngứa toàn thế giới. Nàng không cần mở miệng, ta và vạn vật thiên địa đều sẽ chạy về phía nàng."
"Còn vờ vịt với tôi? Có mơ hồ như thế sao?"
"Tôi trước đây cũng không tin, thế nhưng vào lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Thiến Thiến, tôi liền có cái cảm giác này, cho nên anh đừng tiếp tục khuyên tôi nữa."
La Hoan nghe vậy thì thở dài sâu sắc.
"Thực ra tôi cũng không phải là cảm thấy Đỗ Thiến Thiến không được, anh yêu thích nàng, tôi cũng không tư cách phản đối. Tôi chỉ là cảm thấy, nàng chỉ còn dư lại hơn hai năm, nếu như tình cảm của anh quá sâu, nếu như nàng đi rồi thì sau này anh phải làm sao bây giờ?"
"Tôi không cân nhắc nhiều như vậy, đừng nói là chúng tôi có thể ở cùng nhau hơn hai năm, cho dù là hai ngày thì tôi cũng đồng ý." Phạm Hồng Ba nói như chặt đinh chém sắt.
La Hoan còn muốn nói, Hà Tứ Hải đã mở miệng đánh gãy bọn họ.
"Được rồi, hai người các người cũng không cần diễn kịch cho tôi nhìn, có thể chữa khỏi cho Đỗ Thiến Thiến, thế nhưng muốn kéo dài tuổi thọ cho nàng thì không bàn nữa."
La Hoan nghe vậy, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Không bàn nữa? Vậy chính là nói là có thể đúng không?"
Không nghĩ tới tên này còn rất cơ trí.
------
Dịch: MBMH Translate