Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1274 - Chương 1274: Uyển Uyển Dính Người

Chương 1274: Uyển Uyển Dính Người Chương 1274: Uyển Uyển Dính Người

Đỗ Thiến Thiến ở bên cạnh cũng là một mặt chờ mong.

Nhưng Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu không nói chuyện.

Trên tay hắn đúng là vẫn còn bốn mươi tám năm tuổi thọ, đây là thù lao Ngô Tú Tú giao cho hắn, trước đó vì cứu Bùi Cẩm Tú mà đã dùng mười tám năm.

Đó là bởi vì Thẩm Di Nhiên là bạn tốt đầu tiên chủ động làm quen với Đào Tử, cũng là Đào Tử mở miệng yêu cầu, nếu không làm sao có khả năng dễ dàng đưa cho người khác được.

Tuổi thọ quý giá biết bao nhiêu.

"La Hoan."

Phạm Hồng Ba gọi La Hoan lại, để hắn không nên hỏi nữa.

"Thời gian hơn hai năm, tôi đã rất thỏa mãn rồi, không nên cưỡng cầu càng nhiều. Hà tiên sinh, chuyện còn lại xin nhờ anh rồi." Phạm Hồng Ba đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay chạm nhẹ ở đỉnh đầu hắn, một đoàn ánh sáng màu xanh lục xuất hiện ở trong tay hắn, sau đó biến mất không còn tăm hơi.

"Đây chính là tuổi thọ sao? Nhưng mà Hồng Ba hình như không có gì thay đổi mà?" La Hoan hơi nghi hoặc một chút.

Hà Tứ Hải không trả lời hắn, mà lấy một mảnh lá cây và một tảng đá ra rồi đặt ở trên bàn.

La Hoan và Phạm Hồng Ba thấy tảng đá kia, lập tức không được tự nhiên mà lùi về phía sau.

Tảng đá này chính là đá Vong Xuyên vẫn luôn khắc sâu trong kí ức của bọn họ.

"Đặt tảng đá này ở trên người Đỗ Thiến Thiến, chờ sau khi nàng tỉnh lại thì lại đặt mảnh lá cây này lên trên người nàng. Bệnh của nàng dĩ nhiên là sẽ khỏi hẳn, ba ngày sau, đưa đá Vong Xuyên đến trả lại cho tôi là được." Hà Tứ Hải giải thích cho bọn họ.

Đá Vong Xuyên có thể cố định linh hồn của Đỗ Thiến Thiến, lá cây ẩn chứa thần lực của Hà Tứ Hải, có thể chữa trị bệnh của Đỗ Thiến Thiến, giúp nàng sống sót khỏe mạnh trong khoảng thời gian này.

Về phần việc nói lấy đi tuổi thọ của Phạm Hồng Ba hoàn toàn là hù dọa hắn, làm dáng một chút thôi.

Không thông qua sổ sách, hắn còn không có bản lĩnh lấy đi tuổi thọ của người khác.

Hắn đúng là biết tuổi thọ cuối cùng.

Mà hắn làm như vậy, chính là thử thách Phạm Hồng Ba một hồi, nhìn xem hắn có thật lòng hay không.

"Cảm tạ ngài, Hà tiên sinh."

Phạm Hồng Ba nói cảm ơn lần nữa, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mà cầm hai vật phẩm ở trên bàn.

Sau đó vội vã chuẩn bị rời đi.

"Anh biết Đỗ Thiến Thiến ở bệnh viện nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Phạm Hồng Ba: ...

Sau khi Hà Tứ Hải nói cho Phạm Hồng Ba địa chỉ, Phạm Hồng Ba trực tiếp rời đi trước.

Hà Tứ Hải và La Hoan đều không có đi theo, chuyện còn lại giao cho hắn là được rồi.

"Hà đại ca, tôi thay Hồng Ba cảm ơn anh." La Hoan đứng dậy rót cho Hà Tứ Hải một chén trà.

"Không cần cảm ơn tôi, hắn cũng đã trả giá ngang mức rồi." Hà Tứ Hải nói.

Nói xong trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.

La Hoan vội vàng đứng lên đuổi theo.

"Không ngồi thêm một hồi sao?"

"Ngồi làm cái gì? Uống một bụng nước?"

"Buổi trưa tôi mời anh ăn cơm, chúng ta đi ăn lẩu, thế nào?"

Hắn nói là lẩu mà không phải đi các quán hàng xa hoa khác, là bởi vì Hà Tứ Hải từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, tính cách tùy ý, cho nên nếu như mời hắn đến nơi xa hoa nhiều quy củ thì sẽ khiến cho hắn không thích.

Đương nhiên, những thứ này đều là La Thiên Chí dạy hắn...

Quả nhiên La Hoan nói đến lẩu, thấy lại tới gần buổi trưa, Hà Tứ Hải do dự một chút liền đồng ý.

"Hai ngày trước không phải nói phải về trấn Đào Hoa sao? Làm sao, hiện tại lại không trở về nữa à?"

"Qua mấy ngày rồi nói sau đi, tôi bây giờ qua đó cũng không có chuyện gì, có người của công ty nhìn chằm chằm rồi.”

Một hạng mục lớn như vậy đương nhiên không thể chỉ có một mình La Hoan nhìn chằm chằm được, phải có đoàn đội chuyên nghiệp.

"Tùy anh vậy, nhưng mà nếu như anh nhàn rỗi tẻ nhạt, tôi vừa vặn có chuyện muốn nhờ anh giúp một chút."

"Có chuyện gì, anh cứ việc nói." La Hoan nghe vậy thì vỗ ngực bảo đảm.

Hắn không sợ nhiều chuyện, chỉ sợ không có chuyện gì.

Thế là Hà Tứ Hải nói lại chuyện của Quý Hồng Sinh cho hắn một hồi.

“Chỉ có một chuyện, không được kinh động người nhà của hắn." Cuối cùng Hà Tứ Hải dặn dò.

La Hoan suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Yên tâm đi, việc này cứ giao cho tôi, bảo đảm sẽ sắp xếp ổn thỏa giúp anh."

Lúc hai người ăn lẩu, Đinh Mẫn có gửi tin tức của Ngô Xuân Lai qua điện thoại di động cho hắn.

Dù sao cũng nổi danh, muốn điều tra thông qua hệ thống công an cũng dễ dàng.

Nhưng mà ở trong hồ sơ của Ngô Xuân Lai, xuất hiện một nhân vật làm cho người ta phải bất ngờ.

Ngô Xuân Lai còn có một người anh trai, tên là Ngô Đông Sinh, hơn nữa còn là một cảnh sát, vậy thì đúng là thú vị rồi.

Ăn xong lẩu, hai người mỗi người đi một ngả, hai người đàn ông cũng không thể cùng đi dạo phố xem phim gì đó được.

Mắt thấy buổi chiều không chuyện gì, Hà Tứ Hải mua chút trái cây, đi đến công ty.

Lần này lễ tân công ty không phải Triệu Du, mà là một cô gái hắn không biết, nhìn qua thì tuổi không lớn lắm, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn còn rất hoạt bát, hẳn là lễ tân mới tuyển.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment