"Xin hỏi anh tìm ai?" Thấy Hà Tứ Hải gõ cửa ở ngoài, nàng mở cửa rồi hỏi.
"Tôi tìm Lưu tổng của các người." Hà Tứ Hải cười nói.
"Lưu tổng?" Cô gái đại khái là còn chưa phản ứng lại.
"Oánh Oánh, là tìm chị." Lúc này liền thấy Lưu Vãn Chiếu đi ra từ bên trong.
"Sao anh lại qua đây rồi?"
"Buổi chiều không có chuyện gì, ghé thăm em một chút, mua cho em chút hoa quả, đúng rồi, buổi trưa em ăn cái gì rồi ..."
Thấy Lưu Vãn Chiếu kéo Hà Tứ Hải tự nhiên rời đi, lễ tân cảm thấy mình chính là một tên trong suốt bị lãng quên.
Nàng vội vàng đóng cửa lại, trong lòng có chút tò mò thân phận của Hà Tứ Hải.
Sau khi Hà Tứ Hải vào công ty cùng Lưu Vãn Chiếu, nhân viên đã biết thân phận của hắn đều dồn dập đứng dậy chào hỏi.
Mở miệng là Hà tổng, gọi cho Hà Tứ Hải có chút không quen.
"Chị Tiền, chị cũng xem náo nhiệt gì đó?" Hà Tứ Hải nói với Tiền Tuệ Ngữ.
"Chúng tôi đều đang nói thật, anh mới là ông chủ của công ty mà." Tiền Tuệ Ngữ cười nói.
Sau khi quen thuộc, mặc dù vẫn còn kính sợ đối với Hà Tứ Hải, thế nhưng bất luận là trong lời nói hay là trong hành vi nàng đều tự nhiên và tùy ý hơn trước đó rất nhiều.
"Tôi chỉ là một người không quản việc, không nói những thứ này nữa, tôi mua chút trái cây, chị Tiền, chị cũng lấy chút mà ăn."
"Được, vậy tôi liền cầm một chút." Tiền Tuệ Ngữ cũng không từ chối, nói xong trực tiếp mang theo túi rồi rời đi.
Nàng đương nhiên không phải lấy hết, mà là cầm đi rửa, đây thực ra cũng là ý của Hà Tứ Hải.
Tiền Tuệ Ngữ tuy rằng đơn thuần, nhưng không ngốc.
"Anh vừa nãy có nhìn một chút, thật giống như lại nhiều hơn không ít người."
"Đúng vậy, nhân viên trên căn bản đầy đủ hết rồi, hiện tại chỉ thiếu một người quản lý có thể chủ trì tất cả công việc."
Chuyện tìm người quản lý chuyên nghiệp vốn cũng không vội, bởi vì Lưu Vãn Chiếu có thể tự làm trước, nhưng hiện tại nàng mang thai, đương nhiên là không xong rồi.
"Khó tìm sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Là không muốn đến." Lưu Vãn Chiếu thở dài nói.
Loại quỹ mang tính chất thuần công ích như bọn họ thực ra cũng không có bao nhiêu không gian phát triển.
Cho nên người có năng lực đều nhìn không lọt mắt, người coi trọng lại không có năng lực, nói chung là rơi vào một loại cục diện rất lúng túng.
"Thực ra em cũng không cần tìm một người có năng lực quá mạnh, tuổi có thể lớn một chút, nhưng chỉ cần thành thật là được." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu, hẳn nên như thế.
Hắn không dựa vào quỹ lợi nhuận, cần một người ổn định, tuổi quá nhỏ thì lại không nhất định có năng lực hay sự kiên trì, chỉ có những người lớn tuổi một chút, người trung niên mất đi tâm khai thác thì mới là thích hợp nhất.
"Cứ từ từ đi, nếu như đến lúc em sinh con không tiện quản lý thì cứ để cho La Vũ Dương quản lý thay một quãng thời gian, anh nghĩ nàng hẳn là sẽ không từ chối."
"Đều là làm phiền chị L, quá xấu hổ rồi."
"Nàng còn ước gì chúng ta làm phiền nhiều hơn đây, có qua có lại, mới có thể củng cố quan hệ."
"Em là sợ này không còn ân tình, khiến cho anh khó làm."
"Yên tâm đi, trong lòng anh có nắm chắc."
Hai người nói xong, Tiền Tuệ Ngữ đã rửa sạch trái cây rồi đưa vào.
"Chị Tiền, đoạn thời gian gần đây Vãn Chiếu còn phải nhờ chị chăm sóc nhiều hơn." Hà Tứ Hải đứng lên, tiếp nhận trái cây rồi nói.
"Nên làm, không phiền phức." Tiền Tuệ Ngữ nói.
Nàng đã từng sinh con, có kinh nghiệm trên phương diện này, biết phải chú ý những cái gì.
"Em lại không phải trẻ con, nào còn cần người chăm sóc?" Lưu Vãn Chiếu nhỏ giọng thầm thì.
Hà Tứ Hải xem như không nghe thấy, tiếp tục căn dặn Tiền Tuệ Ngữ.
Dặn các nàng lúc ăn cơm buổi trưa, không nên nghe theo Lưu Vãn Chiếu, cái gì đều ăn.
"Nếu thực sự không được, anh tìm người tới nấu cơm cho em, thế nào?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
"Không cần khoa trương như vậy đâu? Hơn nữa cũng không có chỗ." Lưu Vãn Chiếu lập tức lớn tiếng kêu lên.
"Hà tổng, anh không cần quan tâm những thứ này, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa." Tiền Tuệ Ngữ cũng cười nói.
"Chị vẫn nên gọi tôi là Tứ Hải đi, gọi Hà tổng khiến tôi luôn cảm thấy rất kỳ quái."
"Nghe nhiều thì sẽ quen thuộc thôi."
Hai người tùy tiện nói chuyện hai câu, Tiền Tuệ Ngữ liền rời đi, thời gian còn lại để cho Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không ở lại công ty lâu, sau khi dặn dò Lưu Vãn Chiếu vài câu thì trực tiếp trở về nhà.
Hắn đã đồng ý với Huyên Huyên buổi chiều tan học sẽ đi đón nàng, mua đồ ăn cho nàng, không thể nuốt lời được.
"Uyển Uyển cũng quay về rồi sao?" Lúc Hà Tứ Hải lên lầu, cảm nhận được Uyển Uyển đang ở nhà.
Quả nhiên hắn vừa tới nhà được một hồi, Uyển Uyển liền cười hi hi chạy tới, trên tay nàng còn mang theo cái túi.
"Ông chủ, cho anh ăn cái này."
Khá lắm, ra ngoài còn biết mang đồ ăn về cho hắn, không uổng công thương nàng.
"Sao em không ăn đi?"
Hà Tứ Hải mở túi ra, thấy bên trong là một hộp bánh Snowflake, cái này vô cùng ngọt, nhưng đúng là rất ngon.
"Mẹ nói quá ngọt, trẻ nhỏ không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ trở nên ngu ngốc, không có răng..."
"Cho nên em liền đem cho anh ăn sao?"
"Hi hi…"
------
Dịch: MBMH Translate