Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1276 - Chương 1276: Huyên Huyên Hào Phóng

Chương 1276: Huyên Huyên Hào Phóng Chương 1276: Huyên Huyên Hào Phóng

“Ò ~ e~ ò ~ e~... hia hia hia...”

Uyển Uyển lại chơi xe cấp cứu của Đào Tử, có vẻ như con bé rất thích chiếc xe này.

Nhưng mẹ nàng mua cho nàng, nàng lại không thích, chỉ thích chơi cái xe của Đào Tử.

Chơi đồ của người khác mới vui.

“Nếu em thích như thế, vậy thì đợi Đào Tử về, anh sẽ nói con bé tặng cho em.” Hà Tứ Hải thấy vậy thì nói.

Uyển Uyển lại lắc đầu.

“Em không muốn.”

“Anh sắp đi đón mấy đứa Đào Tử tan học rồi, em có muốn đi cùng anh không?”

Uyển Uyển nghe vậy lập tức chồm dậy, trên tay vẫn còn cầm chiếc xe cứu thương, nàng suy nghĩ một lát, sau đó lại đặt nó vào thùng đồ chơi của Đào Tử.

Thấy trong thùng có mặt nạ Tôn Ngộ Không, liền lấy lên đeo.

“Ta là Tôn Ngộ Không, hia hia hia...”

Đây là món đồ chơi mua ở trấn Đào Hoa lần trước, ba đứa trẻ mỗi đứa một cái, nhưng không giống nhau.

“Được rồi, đi thôi, Tôn Ngộ Không.” Hà Tứ Hải gọi Uyển Uyển.

“Hia hia hia...”

Uyển Uyển nghe Hà Tứ Hải gọi mình là Tôn Ngộ Không thì vô cùng phấn khởi, nàng tung tăng chạy đến, đặt bàn tay nhỏ của mình vào tay Hà Tứ Hải.

Thế là nàng cứ vậy đeo mặt nạ xuống lầu, đi ra đường.

Cảm giác dùng đôi mắt to tròn lam nhạt nhìn ra thế giới sau lớp mặt nạ thật là tuyệt.

“Đừng đeo nữa, tháo xuống cho dễ thở.”

“Hia hia hia... không được, em là Tôn Ngộ Không.”

“Vậy sao? Nào, để anh xem có phải em có cái mông màu đỏ không nào.”

“Làm gì có.” Uyển Uyển lập tức che mông mình lại.

“Không phải em nói em là Tôn Ngộ Không sao? Tôn Ngộ Không là khỉ, đương nhiên mông phải có màu đỏ rồi.”

“Em là khỉ mông trắng, nên mông em màu trắng.”

“Vậy thì không được, mông trắng thì không làm Tôn Ngộ Không được đâu, hay là thế này đi, anh tìm cái gậy đánh em mấy cái, cho mông của em đỏ lên, như vậy thì em có thể trở thành Tôn Ngộ Không thật rồi.”

Uyển Uyển: →_→

“Không cần, em đâu phải đồ ngốc, đánh mông đau lắm.”

Uyển Uyển nói, sau đó đưa tay ra tháo mặt nạ của mình xuống, hít thở sâu mấy hơi, đeo mặt nạ thời gian dài quả thật có hơi khó chịu.

Cổng công viên Lâm Hồ có rất nhiều sạp hàng, nàng thấy vậy thì lập tức khịt khịt mũi, quan sát xung quanh.

“Đợi đến khi đón mấy người Đào Tử về, chúng ta cùng tới đây xem.”

“Ông chủ, ông chủ... trưa nay anh ăn gì thế?” Nàng đột nhiên tò mò hỏi.

“Hừm, thịt nướng, em thì sao? Em ăn gì thế?”

“Thịt nướng?”

Mắt Uyển Uyển lập tức mở to, sau đó nghi hoặc nói: “Hôm nay không đưa em đi cùng, có phải vì anh muốn ăn thịt nướng một mình không?”

“Không phải, em còn chưa nói cho anh biết, trưa nay em ăn gì cơ mà?”

“Hia hia hia... trưa này em đã ăn một miếng thịt bò rất to.” Cô bé dùng tay khua khua mô tả.

“Là bít tết sao?”

“Đúng, đúng, bít tết lớn, ăn rất ngon.” Uyển Uyển đưa tay ra xoa xoa cái bụng nhỏ của mình.

“Em ăn cả miếng thịt bò lớn như thế rồi, mà còn nhớ nhung thịt nướng của anh, nói không chừng còn chẳng ngon bằng thịt bò của em.”

“Không ngon sao? Anh thật đáng thương, lần sau như đưa em đi ăn đấy.”

“... Biết rồi.”

“Hia hia hia... ông chủ ngoan quá.”

“Cảm ơn quá khen.”

“Đừng khách sáo.”

Hai người nói chuyện mãi, rất nhanh đã đi đến trước của nhà trẻ.

Ở trước cửa có rất nhiều phụ huynh đứng đông nghẹt.

Uyển Uyển nhỏ bé, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy chân và mông người ta.

Thế là nàng liền dang tay ra đòi bế.

Hà Tứ Hải bế nàng lên, để nàng cưỡi lên cổ mình.

Ngay lập tức, tầm nhìn của nàng đã toàn là đầu của người ta.

Tóc trắng, tóc đen, tóc hoa râm, không có tóc... hia hia hia...

“Ba ơi, Uyển Uyển...”

Đào Tử và Huyên Huyên vội vã chạy từ trong nhà trẻ ra.

“Ông chủ, ông chủ...” Huyên Huyên trông chẳng có chút kiên nhẫn nào.

“Biết rồi, biết rồi, hôm nay em muốn ăn gì nào?”

“Em muốn ăn xúc xích.” Nàng đã nghĩ xong lâu rồi.

“Được, đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước, anh sẽ mua cho em.”

Huyên Huyên nghe vậy lập tức quay đầu, đi theo đường về nhà.

“Chậm thôi, cẩn thận xe.” Hà Tứ Hải vừa đặt Uyển Uyển xuống, vừa dặn dò.

Nhưng Huyên Huyên đâu có nghe thấy.

Mà Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng đuổi theo đằng sau.

“Em là cún con, em chạy lon ton...” Huyên Huyên vừa chạy, vừa nói.

“Thỏ con mới chạy nhanh nhất.” Đào Tử sửa lại cho nàng.

“Nhưng không bị chó đuổi kịp, thì cún con vẫn chạy nhanh nhất.”

“Không phải, em là Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không nhanh nhất.”

Uyển Uyển nói xong còn tạo dáng, nhưng Đào Tử và Huyên Huyên chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu, thế là nàng vội bỏ tay xuống, đuổi theo.

Đầu tiên khi đi ngang qua cổng công viên Lâm Hồ, trông thấy đầy những hàng quán, ba đứa trẻ đã chạy chậm lại.

Xiên chiên, kẹo bông, nước ép, bánh rán,... thơm nức mũi khiến Huyên Huyên nuốt nước miếng ừng ực.

Nàng hơi hối hận vì bản thân đã nói xúc xích rồi, nàng quay đầu nhìn Hà Tứ Hải.

“Không được, đã nói là xúc xích rồi, chỉ ăn xúc xích thôi.” Hà Tứ Hải từ chối ngay.

Huyên Huyên thở dài một hơi.

Sau đó dùng tay che mắt mình lại, nhưng sau đó lại phát hiện làm vậy sẽ không nhìn thấy đường đi.

Thế là nàng hé mấy ngón tay ra, cứ như vậy mà tự lừa bản thân đi qua cổng công viên Lâm Hồ.

Hà Tứ Hải ở đằng sau vừa giận vừa buồn cười.

“Này...”

Uyển Uyển muốn gọi bọn họ lại, nàng còn muốn đi dạo nữa, nhưng chỉ có thể bất lực đuổi theo.

Đến trước cửa hàng tiện lợi, Huyên Huyên lập tức xông thẳng vào bên trong.

“Dì ơi.”

“Gọi chị thôi...”

Nhân viên cửa hàng tiện lợi đã nhận ra ba người, mỉm cười chào hơi.

“Chị ơi.”

“Ngoan, muốn mua gì nào?”

“Xúc xích, xúc xích thịt bò.” Huyên Huyên vừa nói, vừa vặn vẹo cái mông nhỏ.

Nàng đã quên mấy món ăn ngon trước cổng công viên Lâm Hồ rồi.

“Cho mỗi đứa một cái.” Hà Tứ Hải từ đằng sau bước đến nói.

Ba đứa trẻ xếp hàng, bám vào quầy thu ngân, kiễng chân nhìn vào bên trong.

“Đừng vội, mỗi người một cái.” Nhân viên bán hàng nhanh chóng đưa cho bọn họ mỗi người một cái xúc xích.

Nhưng Huyên Huyên nhìn cái xúc xích trong tay mình, rồi lại nhìn cái xúc xích trong tay Đào Tử và Uyển Uyển, cảm thấy không đúng lắm.

“Ông chủ...” Nàng kích động chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải.

“Sao thế?”

“Bọn họ không giúp anh, tại sao cũng có xúc xích?”

“Hả...”

“Vậy anh lấy lại nhé?”

Đào Tử: →_→

Uyển Uyển: →_→

Đào Tử há to miệng, khịt mũi, cắn một miếng xúc xích.

“Nhoàm nhoàm nhoàm, hia hia hia...”

Khá lắm, hai đứa trẻ này rất thông minh.

“Em xem, cũng hết cách rồi.” Hà Tứ Hải xua tay, bất lực nói.

“Sao lại hết cách?” Huyên Huyên dậm chân nói.

“Anh mua cho em thêm một cái nữa nhé?”

“Trí thông minh của em dùng hết vào đây rồi sao?” Hà Tứ Hải gõ nhẹ vào đầu nàng một cái, hóa ra là nàng đợi hắn nói vậy.

Cũng hết cách, để công bằng, chỉ có thể bảo nhân viên bán hàng lấy cho nàng thêm một cái.

Nhưng hắn cũng phải nói rõ với Đào Tử và Uyển Uyển, hôm nay hai nàng được ăn xúc xích, là nhờ có Huyên Huyên.

Vì tối qua Huyên Huyên đã giúp hắn làm việc.

Huyên Huyên nghe vậy liền ôm bụng, ngẩng cổ lên, vô cùng đắc ý.

Hà Tứ Hải cũng không về nhà ngay, trông thấy ghế ngồi cạnh cửa sổ không có ai, liền bảo ba nàng ngồi xuống, đợi ăn xong hẵng đi.

Huyên Huyên mỗi tay cầm một cái xúc xích, nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Thấy Đào Tử và Uyển Uyển đều có xúc xích, chỉ có Hà Tứ Hải là không.

Liền cúi đầu nhìn xúc xích trên tay mình, do dự một hồi, cuối cùng lại cắn răng, đưa cái xúc xích đã bị mình cắn một miếng ra.

“Cái này cho anh ăn.”

Hà Tứ Hải sững người, sau đó bật cười, mặc dù nàng đưa cho hắn cái đã bị cắn một miếng, nhưng đối với Huyên Huyên mà nói, như vậy đã không dễ dàng gì rồi.

“Anh không ăn, em tự mình...”

“Được thôi.”

Hà Tứ Hải chưa nói xong, nàng đã thu tay về.

Hà Tứ Hải: ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment