Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1277 - Chương 1277: Nhóc Lắm Lời.

Chương 1277: Nhóc Lắm Lời. Chương 1277: Nhóc Lắm Lời.

Ba nhóc con ngồi ở trên ghế cao, vung vẩy ngắn nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn từ bên ngoài cửa sổ, cũng chỉ thấy ba cái đầu nhỏ đáng yêu đang lắc lư ở trên bàn dài.

"Ăn xong chúng ta liền về nhà."

"Ông chủ, ngồi một hồi nữa, ngồi một hồi nữa, bên ngoài thật là đẹp nha." Huyên Huyên nói.

Đường cái đối diện với hồ Kim Hoa, ánh chiều tà đang rơi vào trong hồ, ánh mặt trời màu quýt chập chùng theo hồ nước, giống như Kim Long nghịch nước.

Hình ảnh phản chiếu lên cửa kính của cửa hàng tiện lợi, xuyên thấu qua kính, lại soi sáng ở trên người các nàng, nhuộm tóc, quần áo, mu bàn tay của các nàng thành màu quýt.

Hồ nước phun trào, ánh sáng nghịch ngợm giống như là có sinh mệnh…

Bọn nhóc dùng tay nhỏ đi bắt, đưa tay đè lại rồi lại xuất hiện ở trên mu bàn tay, vĩnh viễn không thể bắt được.

Nhưng mà ba đứa nhóc lại làm không biết mệt.

Nhìn ba đứa nhóc giương nanh múa vuốt, Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, sau đó đăng lên vòng bạn bè.

Hà Tứ Hải rất ít khi đăng vòng bạn bè, hơn nữa chưa bao giờ đăng ảnh của mình.

Trước đây là bởi vì cuộc sống của mình không có cái gì đáng giá để khoe khoang.

Sau này là bởi vì cuộc sống của mình không cái gì đáng giá để khoe khoang.

Cùng một cách nói, thế nhưng ý nghĩa không giống, tâm tình không giống.

Nhưng mà có lúc hắn sẽ đăng mấy tấm hình về bọn nhỏ.

Bọn nhỏ đáng yêu dường như khiến cho người ta đều vui vẻ theo.

Người like nhanh nhất cho Hà Tứ Hải chính là Chu Ngọc Quyên, tiếp theo là Tôn Nhạc Dao.

Con của chính mình chính mình yêu, làm cái gì các nàng đều cảm thấy đáng yêu.

Ba nhóc con ngồi ở cửa hàng tiện lợi cho đến khi mặt trời xuống núi hoàn toàn, lúc này mới lưu luyến không rời mà đi về.

Đương nhiên không phải tay không, mỗi người được mua thêm một cái kẹo que.

Nhập khẩu từ nước ngoài, mùi vị ngon, đương nhiên giá cả cũng không rẻ.

Nhưng mà bọn nhóc rất vui vẻ, Đào Tử và Uyển Uyển không nỡ ăn, đặt ở trong túi. Huyên Huyên vốn muốn trực tiếp tiêu diệt thấy thế liền suy nghĩ một chút, cũng cất vào.

"Ai..."

Trên đường trở về, Đào Tử bỗng nhiên thở dài.

"Vì sao lại thở dài? Con đây là làm sao?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên.

"Một ngày cứ trôi qua như thế đấy."

Đào Tử giang tay ra, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, chọc cho Hà Tứ Hải bật cười.

"Làm sao, không vui à?"

"Vui."

"Vậy không phải là được rồi sao."

"Nhưng mà quá ngắn, con vừa mới rời giường một hồi thì trời đã tối rồi."

"Cũng hết cách rồi, thời gian vui vẻ đều sẽ rất ngắn ngủi."

Bởi vì trời tối rồi, cho nên hắn đưa Uyển Uyển về nhà trước, rồi lại đưa Huyên Huyên trở lại.

"Ba ba, con muốn xem tivi." Đào Tử vừa về tới nhà đã muốn xem tivi.

"Không được, trẻ nhỏ sao có thể vừa tan học liền xem tivi được?"

"Vậy con làm gì?"

"Con có thể đi chơi đồ chơi của con, cũng có thể đi chơi với tiểu Bạch, hoặc là đi nấu cơm tối cùng ba."

Đào Tử nghe vậy thì suy nghĩ một chút, "Vậy con cùng làm cơm tối với ba đi."

"Được."

Hà Tứ Hải đồng ý.

Đào Tử lập tức chạy đi lấy một băng ghế nhỏ rồi vào nhà bếp cùng Hà Tứ Hải.

"Buổi tối chúng ta ăn cái gì đây?"

"Ba làm sườn kho, lại xào một phần cà chua trứng gà, ngoài ra còn có tôm dung tỏi và hấp cá pecca."

"Vậy thì có gì con có thể giúp đỡ không?"

"Giúp ba rửa cà chua một chút, quấy trứng gà một chút." Hà Tứ Hải phân phối nhiệm vụ cho nàng.

Đào Tử rất nhanh nhẹn mà rửa sạch cà chua, chuyện này không có bất kỳ độ khó gì đối với nàng.

Còn lại chính là trứng gà, bản thân nàng đập trứng, sau đó quấy lên.

Cơ hội hiếm có, Hà Tứ Hải vừa bận việc, vừa nói chuyện với nàng.

"Gần đây ở trong nhà trẻ có chuyện gì thú vị không? Có kết giao thêm được người bạn tốt nào hay không?"

"Mỗi ngày đều rất thú vị, ngày hôm nay chúng con chơi trò diều hâu bắt gà con, con là diều hâu, Huyên Huyên chơi xấu..."

Đào Tử bla bla nói không ngừng.

Sau đó không biết nói thế nào đến cả cô Từ.

"Cô Từ có bạn trai nha."

"Chuyện này mà con đều biết."

"Đương nhiên là biết, cô Từ mỗi lần nói chuyện với chúng con đều là như vậy. Thẩm Di Nhiên, em không được bắt nạt những bạn nhỏ khác, nếu còn như vậy thì em đứng ra bên ngoài cho cô..."

"Có đúng không? Nàng dữ như thế sao, không nhìn ra đó nha."

"Hừm, ừm, cô Từ rất là lợi hại, những người bạn nhỏ khác đều rất sợ nàng, thế nhưng cô Từ cũng thật giỏi, mọi người cũng đều rất yêu thích nàng."

"Con cũng yêu thích nàng sao?"

"Ha ha, không thích bằng ba ba." Đào Tử cười nói.

Hà Tứ Hải nghe vào không hiểu sao lại cảm thấy kỳ quái.

Đào Tử tiếp tục nói: "Chúng con nghe cô Từ gọi điện thoại, nàng là như vậy."

"Này, ừm, em hiện tại đang ở trên lớp, chờ lát nữa em sẽ gọi lại cho anh. Tan học anh không cần đến đón em, chạy tới chạy lui rất khổ cực."

Đào Tử nhăn nhăn nhó nhó, học dáng vẻ ôn nhu của cô Từ khi gọi điện thoại, chọc cho Hà Tứ Hải cười ha ha.

"Nàng gọi điện thoại ở ngoài cửa sổ, con ở phía sau cửa sổ, đều nghe thấy hết. Thẩm Di Nhiên nói cô Từ nhất định là tìm bạn trai rồi, hơn nữa nhất định là rất yêu rất yêu bạn trai của nàng."

"Vậy à? Vì sao?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Nàng nói chuyện thật là ôn nhu, giống như, giống như là ba nói chuyện với con vậy, cho nên nàng nhất định rất yêu, rất yêu hắn."

Được rồi, mấy nhóc con bây giờ đều vô cùng lanh lợi.

"Hơn nữa nàng còn hôn nhẹ đối với điện thoại di động ~ ừm sao ~ ừm sao ~ "

Hà Tứ Hải bị dáng vẻ cong miệng nhỏ của nhóc con chọc cho cười không ngừng được.

"Đừng cười nữa con đang nghiêm túc nói chuyện với ba đó."

"Ba cũng đang cười nghiêm túc đấy, nói chuyện với con thật vui vẻ."

Đào Tử nghe vậy thì vui lên.

"Ba vui vẻ bao nhiêu."

"Vui vẻ như vậy này." Hà Tứ Hải giang hai cánh tay ra dấu một hồi.

Đào Tử tưởng thật rồi, hài lòng gật gật đầu, nàng tiếp tục nói: "Đáng tiếc chúng con không có nhìn thấy bạn trai của cô Từ, không biết hắn có đẹp trai hay không."

"Ai nha, các con còn biết cái gì là đẹp trai sao?"

"Đương nhiên biết, Thẩm Di Nhiên nói ba ba nàng đẹp trai nhất, mới không phải, ba ba con mới đẹp trai nhất, nàng còn muốn cãi nhau với con."

"Có đúng không? Bạn nhỏ cũng không thể cãi nhau, phải cố gắng sống chung."

"Hừ, cuối cùng vẫn là con thắng rồi." Đào Tử dương dương tự đắc.

"Con thắng rồi? Con làm sao mà thắng rồi, các con đánh một trận sao?"

"Chúng con kéo vải, con thắng rồi, cho nên hiện tại ba là người đẹp trai nhất."

Đào Tử nhìn về phía Hà Tứ Hải, chớp mắt to, phảng phất như đang nói, ba phải cảm ơn con nha.

"Được rồi, trứng gà được rồi, để ở chỗ này là được rồi, không có chuyện của con nữa. Con có thể ra ngoài chơi rồi." Hà Tứ Hải nhìn trứng gà quấy cũng gần như được rồi, thế là nói với nàng.

Nhưng mà Đào Tử lại không đi ra ngoài, mà là chuyển băng ghế nhỏ tới bên cạnh, trực tiếp ngồi ở trên băng ghế nhỏ lảm nhảm với hắn, nhóc con bắt đầu mở ra hình thức lắm lời.

"Vu Minh Hạo nói chúng con nói không đúng, mẹ của hắn vô cùng hung dữ. Hắn và ba hắn đều rất sợ mẹ của hắn. Nhưng mà mẹ của hắn cũng rất yêu hắn và ba hắn nha, ai, hắn có phải là đang gạt con hay không."

Đào Tử lộ ra dáng vẻ khổ não.

"Nói chuyện ôn nhu không đại biểu là yêu con, nói chuyện rất dữ cũng không đại biểu là không yêu con. Vu Minh Hạo hắn không có lừa con."

Đào Tử: (¬? ¬)?

"Ba đương nhiên là yêu con."

"Ha ha, ba ba, con cũng yêu ba nha."

"Biết rồi, nhưng mà ba yêu con nhiều hơn con yêu ba một chút."

"Mới không phải."

"Ba không quan tâm, ba chính là muốn nhiều hơn con một chút."

"Trẻ con, không thể tùy hứng." Đào Tử đứng lên trở tay chống nạnh, hầm hừ nói.

"Ba là người lớn."

Đào Tử: ....

"Ai, đứa nhỏ này làm sao lại không hiểu chuyện như thế đây." Đào Tử bỗng nhiên nói.

Hà Tứ Hải kinh ngạc quay đầu lại, bởi vì hắn đã không thể quen thuộc hơn đối với câu nói này rồi.

Bởi vì đây là câu nói mà bà nội thường nói.

Mỗi lần Hà Tứ Hải chỉ cần không nghe lời nàng, nàng đều sẽ nói một câu như vậy.

Đào Tử không chỉ học nàng, mà ngay cả giọng điệu và thần thái đều giống như đúc.

“Con có phải là nhớ bà nội rồi hay không?"

Hà Tứ Hải đến gần sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi hỏi.

"Con không nhớ." Đào Tử ưỡn bụng nhỏ một cái, rất là kiên cường.

Hà Tứ Hải còn chưa kịp khen nàng.

Nàng lại nói: "Hì hì, có nhớ một chút."

Tiếp theo lại oa một tiếng rồi khóc.

"Con đã lâu rồi không gặp bà nội, con rất nhớ nàng.”

Ai, thật sự là một đứa nhỏ, nói giỡn liền cười, nói khóc liền khóc.

"Không có chuyện gì, tối hôm nay, ba ba dẫn con đi tìm bà nội." Hà Tứ Hải nói nhỏ ở bên tai nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment