Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1278 - Chương 1278: Lấy Giả Mượn Thật.

Chương 1278: Lấy Giả Mượn Thật. Chương 1278: Lấy Giả Mượn Thật.

Bầu trời hồng nhạt.

Cỏ dại cao hơn mét gần như cao quá đỉnh đầu của Đào Tử.

Nàng giống như một con Hamster, đi ngang qua ở bên trong bãi cỏ, hình thành một cái gờ dài.

"Ba ba..."

"Huyên Huyên..."

"Uyển Uyển..."

Nàng vừa chạy băng băng, vừa cao giọng hô.

Nhưng mà không có người đáp lại nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên trời một ngôi sao bất quy tắc đang không ngừng mà lấp loé, giống như là đang chỉ rõ phương hướng cho nàng.

Một bầy chim nhỏ vung cánh xẹt qua bầu trời, bay về phương xa.

"Khanh khách..."

Bỗng nhiên một tiếng gà gáy truyền vào trong tai của nàng...

"Ục ục gà."

Đào Tử vui mừng tách bụi cỏ ra tìm kiếm theo tiếng kêu.

Sau đó một con gà béo to lớn xuất hiện ở trước mặt của nàng, giống hệt như một con voi lớn.

"Gà con, sao mày lại biến lớn như vậy nha." Đào Tử không chỉ không sợ sệt mà còn vô cùng hài lòng.

Gà lớn mập cúi đầu, bắt được cánh tay Đào Tử, sau đó vung một cái, đem nàng để lên lưng của mình.

Đào Tử cưỡi ở trên lưng gà mập nhìn quanh bốn phía.

Đồng cỏ vô biên vô hạn chập trùng theo gió nhẹ, giống như sóng biển.

"Ba ba?" Đào Tử gọi về phía phương xa.

"Đào Tử." Giọng nói của ba ba bỗng nhiên truyền đến từ bầu trời xa xăm.

Đào Tử ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy ba ba đang cầm một cái dù màu đỏ bay tới từ đằng xa.

Bỗng nhiên, trong bụi cỏ truyền đến tiếng tác tác, Đào Tử bị làm cho sợ hết hồn.

Nhìn lại theo âm thanh, liền thấy hai cái gờ dài đang kéo tới về phía nàng.

"Gà con, nhanh chạy đi." Chân ngắn của Đào Tử đá lung tung trên bụng lớn của gà mập mà thúc giục.

"Hi hi..." Đúng lúc này, trong một cái gờ dài truyền đến một trận tiếng cười.

"Uyển Uyển."

"Chị ở đây." Uyển Uyển nhảy ra từ trong bụi cỏ giống như một con ếch.

"Còn có chị nữa." Huyên Huyên cũng nhảy ra từ bên trong một cái gờ dài khác.

"Các người nhanh lên một chút, cùng cưỡi gà con với em." Đào Tử hưng phấn nói.

Uyển Uyển và Huyên Huyên đồng thời nhảy lên trên lưng gà mập.

"Ba người các em đều ở đây sao." Lúc này Hà Tứ Hải giơ một cái dù đỏ, hạ xuống từ không trung.

"Ba ba ~ "

Đào Tử hưng phấn giang hai cánh tay muốn ôm ôm.

"Con không phải nói nhớ bà nội sao? Ba dẫn con đi gặp nàng có được hay không?"

"Được." Đào Tử nghe vậy thì hưng phấn không thôi.

Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Hà Tứ Hải cầm dù bay lên trời.

Dù đỏ che khuất bầu trời, cảnh tượng xung quanh bọn họ cũng bắt đầu thay đổi, gà mập cũng biến mất rồi, bãi cỏ màu xanh cũng biến mất rồi. Bọn họ xuất hiện trên một đường đất, bốn phía đều là sương mù xám xịt.

Mà dù đỏ nhỏ lại xuất hiện ở trong tay Hà Tứ Hải.

"Huyên Huyên." Hà Tứ Hải hô.

"Biết rồi, ông chủ." Chỉ thấy Huyên Huyên sờ ra phía sau mông, lấy đèn Dẫn Hồn của nàng ra.

Chỗ đèn Dẫn Hồn chiếu sáng, sương mù cuồn cuộn tản đi, lộ ra một con đường.

"Đuổi theo em." Huyên Huyên vung tay nhỏ, đi về phía trước.

Hà Tứ Hải che dù ở trên đầu Đào Tử rồi dắt nàng đi theo.

"Chờ em một chút nha." Uyển Uyển cũng vội vàng đuổi kịp.

"Ba ba, đây là chỗ nào vậy?" Đào Tử tò mò đánh giá bốn phía.

"Đây là đường đi gặp bà nội." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy chúng ta còn phải đi bao lâu?" Đào Tử lại hỏi.

"Rất nhanh thôi, lập tức tới ngay nha." Huyên Huyên dẫn đường phía trước nói.

Quả nhiên, sương mù lập tức tản đi, bọn họ đi tới bên một dòng sông.

Đào Tử có chút ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn lên trời, vồ vồ đầu nhỏ.

"Làm sao rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ha ha, con thật giống như đã tới nơi này rồi." Đào Tử cười nói.

"Có đúng không, có lẽ là vậy." Hà Tứ Hải dắt nàng đi về phía thuyền ô bồng đỗ ở ven bờ.

"Không nên rời khỏi cái dù này, nếu như rời khỏi nó, con sẽ từ tỉnh lại từ trong mộng, sẽ gặp không được bà nội nha."

Sau khi lên thuyền Hà Tứ Hải đưa dù đỏ cho Đào Tử rồi dặn dò.

"Vâng ạ." Đào Tử cầm dù đỏ nhỏ, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Thế là Đào Tử cầm dù đỏ ngồi ở mũi thuyền cùng với Uyển Uyển, Hà Tứ Hải cắt mái chèo.

Về phần Huyên Huyên thì ngồi nghiêm chỉnh ở trong khoang thuyền.

"Uyển Uyển, Đào Tử, các người đi vào nha, đi vào nha."

"Không muốn."

"Hi hi…"

"Hứ…"

Thấy hai người cũng không muốn đi vào, nàng ôm cánh tay hờn dỗi một mình.

Rất nhanh, bọn họ đã đi tới bờ bên kia.

Hà Tứ Hải ôm Huyên Huyên và Đào Tử xuống, Uyển Uyển một mình nhảy xuống thuyền, sau đó rất là đắc ý mà nhìn mấy người.

"Em giỏi quá." Hà Tứ Hải khen ngợi.

"Hi hi…"

Hà Tứ Hải nhìn về phía bên bờ, lần này chưa thấy Ngưu Mông chờ đợi ở bên bờ.

Hà Tứ Hải nhìn về phía dù đỏ trên tay Đào Tử.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải ôm lấy Đào Tử, ba người đi dọc theo bờ ruộng hướng về phương xa như gió bồng bềnh.

Đài Tử được Hà Tứ Hải ôm vào trong ngực, tò mò nhìn bốn phía, đặc biệt là mặt trăng thật lớn trên bầu trời.

"Có phải là giống cái bánh nướng hay không." Huyên Huyên thấy thế liền nói.

"Hi hi…Giống trân châu lớn." Uyển Uyển có ý kiến khác nhau.

Đúng lúc này, một trận gió cuốn lấy vô số vong hồn gào thét mà qua.

Thổi bay từng đợt "Sóng lúa" trên đồng ruộng.

"Oa, bọn họ đều biết bay nha." Đào Tử cực kỳ sửng sốt.

Nàng không thấy, những vong hồn kia đều dại ra, đã đều không còn ý thức.

Cuối cùng chỉ sẽ trở thành chất dinh dưỡng của thế giới này.

"Sắp đến rồi." Huyên Huyên bỗng nhiên nói.

Lúc này đã có thể nhìn thấy Thụy Lân Trang mơ hồ cách đó không xa.

"Ồ?" Đào Tử kinh ngạc trợn trừng mắt.

Bởi vì tất cả trước mắt đều rất giống với thôn Hà gia.

Nàng nhìn về phía phương hướng của nhà mình.

Quả nhiên trên sườn núi có một ngôi nhà mơ hồ.

"Bà nội." Đào Tử không nhịn được mà hô to.

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, Đào Tử mới vừa gọi một tiếng, bọn họ cũng đã đi đến dưới sườn.

Hà Tứ Hải thả Đào Tử xuống.

Đào Tử lập tức không thể chờ đợi được nữa mà chạy lên trên sườn.

Dù đỏ trên tay Hà Tứ Hải lập tức biến lớn, che khuất vùng trời này.

"Bà nội, bà nội..." Đào Tử vừa chạy băng băng, vừa gọi.

"Đào Tử?"

Bà nội nghi hoặc mà đi ra từ trong nhà, nàng thật giống nghe thấy tiếng của Đào Tử.

"Đào Tử?"

Bà nội nhìn thấy đứa bé chạy tới từ dưới sườn, lộ ra vẻ vui mừng.

"Bà nội."

"Đào Tử."

Bà nội ôm đứa bé đang lao về phía nàng vào lòng.

"Ai yêu, bé ngoan của bà, bà nội nhớ muốn chết rồi."

"Bà nội, cháu cũng nhớ bà rồi."

Oa, Đào Tử khóc lớn.

Cả người dường như trăng trong nước, trở nên hư huyễn.

Nhưng vào lúc này, dù đỏ che khuất trên sườn núi dường như sống lại, dù che khắp mặt đất, thân hình Đào Tử lại ổn định trở lại.

"Đây là... Đây là làm sao rồi?" Bà nội có chút bận tâm mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Không có chuyện gì, Đào Tử hiện tại đang ở trong mơ, tỉnh mộng rồi thì sẽ rời khỏi Minh Thổ, người đừng lo lắng." Hà Tứ Hải an ủi.

"Trong mộng?"

Bà nội thấy Đào Tử trong lồng ngực là chân thực như vậy, làm sao có thể ở trong mơ được đây?

Nhưng mà nàng cũng không truy hỏi nhiều, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi.

"Đào Tử ngoan, không khóc nữa, để bà nội ngắm nghía cháu cẩn thận nào."

Bà nội kéo Đào Tử đang nghẹn ngào ngồi xuống ở trước cửa.

"Bà nội, cháu rất nhớ bà."

"Bà biết, bà nội cũng nhớ Đào Tử nhà chúng ta rồi, Tứ Hải nói cho bà, cháu đi nhà trẻ rồi, thật là tốt, nói với bà nội một chút..."

Đào Tử ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bà nội, nằm nhoài trên đầu gối của nàng, hưng phấn nói về tất cả chuyện vui sướng của mình.

Uyển Uyển và Huyên Huyên thì cong mông hái mấy bông hoa dại không biết tên ở trên sườn núi hái.

Hà Tứ Hải cũng ngồi xuống ở trước phòng, lẳng lặng mà nhìn về phía phương xa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment