Trương Kiến Quốc thấy Hà Tứ Hải đang hỗ trợ Phan Ngọc Oánh, thái độ rất là gần gũi, trong lòng có chút hiếu kỳ.
"Vị này chính là?"
"Tôi là bà nội của Tứ Hải."
Hà Tứ Hải còn chưa nói, thì bà nội đã giành nói trước.
Sau đó hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá đối phương, trong lòng có chút nghi hoặc.
"Hóa ra là chị già." Trương Kiến Quốc nghe vậy có chút ngạc nhiên, vẻ mặt có phần kích động.
"Đảm đương không nổi, đảm đương không nổi, lão tiên sinh là có tâm nguyện chưa hoàn thành sao?" Bà nội cũng rất khách khí nói.
Trương Kiến Quốc nghe vậy thì gật đầu, lại lắc đầu, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Sau đó nói với Phan Ngọc Oánh: "Lão tỷ tỷ nếu như có thời gian, tôi có chút vấn đề muốn thỉnh giáo với chị."
"Ồ?" Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên khi nghe thấy.
Ông già này đang làm cái quái gì vậy.
"Tôi đón bà nội trở về, là vì sinh nhật của Đào Tử, nhưng không có bao nhiêu thời gian trì hoãn được." Hà Tứ Hải nói.
"Tứ Hải, sao con lại nói như vậy? Như vậy đi, bà trước tiên đi xem đứa nhỏ, chờ tới lúc bà trở về, bớt chút thời gian con thấy có được không?"
Bà nội có lòng tốt, thấy vẻ mặt của Trương Kiến Quốc đầy vẻ chờ đợi, không khỏi có phần mềm lòng.
Hà Tứ Hải thấy bà nội đã đáp ứng rồi, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
"Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, mọi người mau đi đi." Trương Kiến Quốc vội vàng nhường đường.
Sau khi vào nhà, bà nội cẩn thận quan sát xung quanh một chút.
"Có vẻ như bây giờ con sống rất tốt." Bà nội cười nói.
"Đều là có dì Tôn chiếu cố con, cũng chính là mẹ của Huyên Huyên." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó quần áo trên hắn từ màu đen chuyển sang màu trắng, biến thành thân người, mà Huyên Huyên cũng giống như thế, đồng thời dập tắt đèn Dẫn Hồn mà cô đã thắp lên, để Hà Tứ Hải một lần đốt lại.
Đèn Dẫn Hồn được thắp lên lại phát ra ánh sáng màu đỏ.
Dưới ánh đèn, bà nội cũng từ Quỷ biến thành người.
"Mẹ của Huyên Huyên?" Bà nội nghe vậy cũng hơi nghi hoặc một chút.
Đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, chính mình vậy mà lại biến thành người.
"Việc này nói ra rất dài dòng ..."
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị giải thích đơn giản một chút, thì Lưu Vãn Chiếu người đang ngủ cùng với Đào Tử trong phòng ngủ nghe thấy động tĩnh liền đi ra.
Bà nội nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ trên mặt của Lưu Vãn Chiếu, sau đó dường như có phản ứng lại, sắc mặt vui mừng hỏi: "Vị này chính là?"
"Đây là Lưu Vãn Chiếu, là chị của Huyên Huyên, và... Cũng là bạn gái của con." Hà Tứ Hải hơi ngượng ngùng khi nói ra.
"Tốt, tốt." Bà nội nghe vậy đặc biệt vui mừng
"Tứ Hải, đây là?" Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc hỏi một chút.
Hà Tứ Hải cũng không chưa có nói với cô là đón bà nội.
"Đây là bà nội của anh." Hà Tứ Hải nói.
"Bà nội?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền sửng sốt.
Sau đó mới phản ứng lại, vẻ mặt lo lắng nói: "Con chào bà nội."
Sau đó cũng không biết nên nói cái gì.
"Tốt, tốt." Bà nội cười híp mắt nói.
Bà nội trên dưới đánh giá Lưu Vãn Chiếu một lần, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, Lưu Vãn Chiếu là người bị xem càng căng thẳng hơn, có chút tay chân luống cuống.
"Bà nội, bà ngồi xuống đi, Đào Tử đại khái vẫn còn đang ngủ, để con đi kêu nó dậy." Hà Tứ Hải ở bên cạnh vội vàng nói.
Sau đó liền muốn díu bà nội ngồi xuống ghế sa lon.
"Không cần, không cần, trên đường tới đây, con không phải là nói Đào Tử muốn ăn mì trứng gà bà làm sao? Để cho con bé ngủ đi, chờ bà làm xong, rồi kêu người dậy." Bà nội đem hắn đẩy ra nói.
"Như vậy, được rồi, bà nội để con giúp bà." Hà Tứ Hải nói.
"Vẫn là để em đi." Lưu Vãn Chiếu vội vàng ở bên cạnh nói.
Nhưng mà phía dưới có cần người hỗ trợ không? Trong lòng Lưu Vãn Chiếu hơi nghi hoặc một chút.
Cô vẫn còn nhớ được lần cuối cùng Hà Tứ Hải vào phòng bếp là lúc nào.
"Được rồi." Bà nội vui vẻ lôi kéo Lưu Vãn Chiếu nói.
Nhìn thấy hai người đi vào phòng bếp, Hà Tứ Hải có chút không yên lòng, cầm đèn Dẫn Hồn đi theo.
Bà nội trước đây ở nông thôn dùng là bát tô lò, không xài qua bếp gas, về phần Lưu Vãn Chiếu, còn không bằng bà nội.
Khi đi đến cửa phòng bếp, mới phát hiện phía sau còn có một cái đuôi nhỏ đi theo.
Hắn quay đầu lại nói với Huyên Huyên ở phía sau: "Em không phải nói phải về nhà ngủ à? Em còn ở đây làm gì? Hiện tại không còn việc của em nữa."
"Em cũng muốn ăn mì trứng gà." Huyên Huyên ngước cổ lên nhìn hắn nói.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của nàng, Hà Tứ Hải cũng không đành lòng đuổi nàng đi, sờ sờ đầu nhỏ của nàng: "Được rồi, nhìn em đêm nay khổ cực như vậy, vậy thì ở lại đi."
Huyên Huyên nghe vậy hài lòng vô cùng, bởi vì Đào Tử đã nói qua với nàng rất nhiều lần, rằng bà nội làm mì trứng gà siêu ngon.
Trong phòng bếp Lưu Vãn Chiếu đem bếp gas vặn lên lạch cạch lạch cạch, nhưng không lên lửa được.
"Vẫn là để anh đi." Hà Tứ Hải đi tới, nhấn nút trước sau đó lại vặn, lạch cạch một tiếng lập tức bắt được lửa.
Lưu Vãn Chiếu đỏ cả mặt, rất xấu hổ, đặc biệt còn là ở trước mặt bà nội, cảm giác mình thật sự là đã mất hết mặt mũi.
"Được rồi, được rồi, Tứ Hải con mang Huyên Huyên ra ngoài đi, nơi này có chúng ta là được rồi." Bà nội ở bên cạnh cười híp mắt đem Hà Tứ Hải đuổi ra ngoài.
Hà Tứ Hải chỉ có thể để đèn Dẫn Hồn xuống, mang theo Đào Tử đi ra.
"Không cần để ý, năm đó bà cũng giống như con vậy, cái gì cũng không biết làm, về sau từ từ rồi sẽ biết." Bà nội an ủi Lưu Vãn Chiếu.
Năm đó bà cũng là đại tiểu thư của nhà có tiền, nói mười ngón không dính nước cũng không một chút quá đáng nào.
"Bà nội cũng vậy sao?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, lần đầu tiên nấu cơm liền nháo ra chuyện cười ..."
Sau khi nhóm lửa, bà nội liền bắt đầu làm.
Vừa cùng Lưu Vãn Chiếu trò chuyện, một bên mặt cúi xuống.
Cách làm mì trứng gà rất đơn giản, đun sôi nước, cho mì vào, trứng bỏ vào, thêm chút muối, đậy nắp lại nấu một lúc là được.
Mùi vị có ngon hay không, chủ yếu nhất vẫn là xem gia vị.
Trong lúc rảnh, bà nội cũng hỏi Lưu Vãn Chiếu cùng với Hà Tứ Hải quen biết nhau như thế nào.
Nhưng sau khi nghe xong, bà liếc mắt nhìn chằm chằm Lưu Vãn Chiếu nói: "Con là một cô gái tốt, nhưng không thể bởi vì trong lòng cảm kích, liền lấy thân báo đáp, hiện tại cũng đã là thời đại mới rồi, cũng không phải xã hội cũ, không thịnh hành cái này đâu."
"Bà nội, không liên quan gì đến chuyện này hết, Tứ Hải hắn ... Hắn rất tốt." Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt nói.
Trên thực tế cô đối với Hà Tứ Hải cảm kích, vậy khẳng định là có.
Nhưng mà thích Hà Tứ Hải, tuyệt đối không phải là bởi vì cảm kích.
Cô thích Hà Tứ Hải, vì thái độ của hắn luôn vươn lên trong khó khăn và lạc quan trong cuộc sống.
Tháng ngày trải qua nghèo khó, còn mang theo một đứa bé, nhưng mỗi ngày đều là vui cười hớn hở mà bày quán, nỗ lực buôn bán, chưa từng có bộ dạng buồn rầu.
Hắn ngay từ đầu đã không biết cách chăm sóc con cái, sau khi nghe cô nói vài câu, hắn lập tức bắt đầu học tập làm sao để chăm sóc được đứa nhỏ.
Điều này nói rõ hắn là một người rất yêu con.
Nói chung, khi càng hiểu rõ hơn về còn người Hà Tứ Hải, cô càng có thể khám phá ra những điểm sáng trên người của hắn, thêm vào tiếp dẫn giả thân phận thần bí, càng là hấp dẫn cô.
Đúng như lời bà nội nói, bây giờ cũng đã là thời đại gì rồi, dù có biết ơn Hà Tứ Hải đến đâu, thì cô cũng sẽ không lấy tương lai của mình ra đùa giỡn.
"Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi, về sau sống với nhau thật tốt, Tứ Hải hắn tuổi còn nhỏ, trong cuộc sống kỳ thực còn có nhiều điều chưa hiểu, từ nhỏ chịu nhiều đau khổ, cha mẹ qua đời cũng sớm, không ai dạy hắn, con về sau hãy bao dung với hắn một chút, nếu như có ủy khuất gì, con liền ..."
Bà nội vốn muốn nói là nói cho bà biết, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến mình đã chết rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một cái.
------
Dịch: MBMH Translate