"Đào Tử, tỉnh lại đi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng lay Đào Tử đang ngủ say một chút.
"Ba ba."
Đào Tử miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Hà Tứ Hải, sau đó trở mình, quay mông lại đối với hắn.
Hà Tứ Hải vỗ nhẹ một cái trên mông nhỏ của nàng, "Đừng ngủ nữa, con không phải nói muốn ăn mì trứng gà do bà nội làm sao? Bà nội làm cho con rồi, con còn không mau dậy ăn."
"Bà nội?" Đào Tử mơ mơ màng màng nghe thấy từ này thì cố gắng mở mắt ra, một lần nữa lật người về phía Hà Tứ Hải.
"Đúng, bà nội lại đây rồi, làm mì trứng gà cho con, đang ở phòng khách." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Bà nội." Đào Tử cố nén cơn buồn ngủ ngồi dậy, nhưng mà thực sự quá buồn ngủ rồi, con mắt mở được nửa đã loạng chà loạng choạng, cảm giác như có thể ngã chổng vó bất cứ lúc nào.
Hà Tứ Hải trực tiếp ôm nàng lên.
Đào Tử ôm cổ hắn, dĩ nhiên lại ngủ rồi.
Hà Tứ Hải ôm nàng vừa tới cửa phòng, thì gặp phải bà nội đang lại đây.
"Làm sao, không đánh thức được Đào Tử sao?" Bà nội nhỏ giọng hỏi.
Đại khái là nghe thấy giọng nói quen thuộc của bà nội, Đào Tử còn nhắm mắt lại lập tức nói: "Đào Tử tỉnh rồi."
Sau đó ngồi thẳng người ở trong lồng ngực Hà Tứ Hải, dùng sức vuốt mắt.
Khi thấy đúng là bà nội thì lập tức vui mừng gọi một tiếng, "Bà nội."
"Đào Tử, tiểu bảo bối của bà." Bà nội đưa tay sờ sờ gò mắt trắng mịn của nàng.
"Bà nội." Đào Tử bỗng nhiên đưa tay ôm cổ bà nội.
Sau đó "Oa" một tiếng bật khóc.
Ở cái tuổi của Đào Tử, khái niệm chết đối với nàng mà nói thì có chút như hiểu mà không hiểu, chỉ biết là bà nội đột nhiên không còn nữa. Ba ba nói bà ấy đi đến một nơi rất xa, sẽ không còn được gặp lại nữa.
Hiện tại bỗng nhiên lại nhìn thấy lần nữa, Đào Tử cuối cùng không nhịn được mà khóc lớn.
Nàng rất nhớ bà nội.
Từ khi nàng biết nhận thức, nàng đã sống cùng với bà nội. Hà Tứ Hải phụ trách làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, bà nội phụ trách chăm sóc nàng.
Cho nên bà nội chính là người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng.
"Được rồi, Đào Tử ngoan, không khóc nữa." Bà nội nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng và an ủi.
"Bà nội, cháu rất nhớ bà." Đào Tử nghẹn ngào nói.
Nàng vẫn rất nghe bà nội lời, bà nội nói không khóc nữa, nàng liền cố nén không khóc.
"Bà nội cũng nhớ tiểu Đào Tử nhà chúng ta." Bà nội nói.
"Bà nội, ba ba nói bà đến một chỗ rất xa, bà là không cần Đào Tử nữa sao?" Đào Tử hỏi với vẻ rất oan ức.
"Làm sao lại không cần Đào Tử chứ, chỉ là bà nội già rồi, người già rồi đều phải đến một chỗ rất xa, chờ Đào Tử già rồi cũng sẽ đi cùng bà nội." Bà nội đưa ra một lời nói dối mỹ lệ.
"Vậy cháu lúc nào thì già vậy?" Đào Tử nghẹn ngào hỏi.
"Vậy cũng phải chờ rất lâu, Đào Tử phải từ từ lớn lên, sống cuộc sống thật vui vẻ. Anh trai sẽ đi cùng cháu, chờ cháu già rồi, bà nội sẽ bồi tiếp cháu."
Bà nội dùng trán của mình nhẹ nhàng đụng một cái vào đầu Đào Tử.
Sau đó duỗi bàn tay gầy trơ cả xương ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt.
"Tiểu Đào Tử, sinh nhật vui vẻ." Bà nội nói.
"Ha ha ~" Đào Tử mới vừa còn đang khóc lại nở nụ cười.
"Đào Tử, mì trứng gà ăn thật là ngon." Huyên Huyên ngồi ở trước bàn ăn, miệng hút một sợi mì, lớn tiếng nói.
"Oa, em cũng phải ăn."
Đào Tử nhìn thấy Huyên Huyên đã ăn, có chút vội vã không nhịn nổi, giãy giụa muốn đi xuống từ trên người Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải buông nàng ra, nàng lập tức chạy về phía bàn ăn, nhưng chờ chạy được vài bước lại xoay người chạy trở về, kéo tay bà nội. Nàng muốn ăn cùng bà nội.
Đào Tử ngồi ở trên ghế, nhìn bà nội bên trái một chút, lại nhìn Hà Tứ Hải bên phải một chút, ăn một miệng mì lớn, vô cùng hài lòng, còn hài lòng hơn so với lúc nàng ăn bánh ngọt lúc tối.
Chỉ chốc lát sau, ăn đến mức gương mặt nhỏ bóng nhẫy, dính đầy nước mì.
Đáng tiếc buổi tối Đào Tử ăn quá nhiều, cuối cùng còn sót lại một nửa thực sự ăn không vô nữa.
"Ba ba ăn." Đào Tử cầm chén giao cho Hà Tứ Hải.
Bà nội nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng không ngại, kéo lại đây rồi tiếp tục ăn.
Huyên Huyên bên cạnh lặng lẽ liếc chị mình một cái.
"Có phải là ăn không nổi nữa hay không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
Huyên Huyên lập tức nhanh chóng gật gật đầu, nàng buổi tối ăn cũng không ít hơn Đào Tử là bao.
Phải biết sức hấp dẫn của bánh ngọt đối với trẻ con thực sự là quá to lớn.
Sau khi Hà Tứ Hải ăn xong liền cầm bát đũa bắt đầu vào nhà bếp chuẩn bị rửa dọn một hồi, Lưu Vãn Chiếu cũng vội vàng đi theo.
Nhìn bọn họ vào nhà bếp, bà nội rút một cái khăn tay ra, dùng sức lau gương mặt nhỏ của Đào Tử, nói: "Đào Tử."
"Ai."
"Sau này con không nên gọi anh trai là ba ba nữa." Bà nội nói.
"Là. . . Vì sao?" Đào Tử nghe vậy thì sửng sốt một chút mới hỏi ngược lại, có vẻ rất oan ức.
"Bởi vì gọi ba ba thì sẽ khiến anh con trở nên già hơn, như vậy sẽ không ai yêu thích anh trai nữa. Nếu như con muốn gọi anh là ba thì để ở trong lòng là được rồi." Bà nội nói.
"Này. . . Như vậy có được không?" Đào Tử hơi nghi hoặc một chút.
"Đương nhiên, con cũng không hy vọng mọi người không thích anh trai đúng chứ?" Bà nội nói.
Đào Tử lập tức lắc lắc đầu, nàng đương nhiên hi vọng mọi người đều yêu thích ba. . . anh trai rồi. Anh trai là anh trai tốt nhất trên thế giới này.
"Cho nên, con gọi anh con là ba ba ở trong lòng là được rồi, không nên gọi ra miệng." Bà nội vươn ngón tay, nhẹ nhàng chỉ vào ngực của nàng.
Đào Tử dùng tay nhỏ che chỗ bị chỉ, có chút ngây thơ, có chút khổ sở nói: "Được, vậy con gọi anh trai."
"Đừng buồn, chỉ là ngoài miệng không gọi mà thôi, trong lòng con vẫn gọi anh là ba ba của con, trong lòng anh trai cũng sẽ xem con là bảo bối nhỏ của anh ấy. Đây là bí mật nhỏ thuộc về các con, không được nói cho người khác biết đó nha."
Bà nội vừa nói như vậy, Đào Tử liền không còn khó chịu nữa rồi, trái lại còn cảm thấy có chút hưng phấn, đây là bí mật nhỏ của nàng và ba. . . anh trai.
Huyên Huyên ăn no căng bên cạnh, đặt cằm ở trên mép bàn, nghe thấy các nàng nói chuyện thì trong lòng vô cùng cao hứng, phảng phất như nghe trộm được một bí mật rất ghê gớm.
"Được, con gọi ba ba là anh trai, đây là bí mật nha." Đào Tử nói.
Bà nội đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng: "Thật ngoan, ai nha, tóc của Đào Tử nhà chúng ta đã dài như vậy rồi, có thể buộc bím tóc rồi."
Dù sao cũng là đứa nhỏ, lập tức liền bị dời khỏi đề tài.
Đào Tử cao hứng nói: "Đã buộc bím rồi, ba ba buộc giúp con, buộc rất là đẹp."
Bởi vì mới ngủ dậy cho nên nàng chưa kịp buộc tóc.
"Có đúng không? Bà nội cũng biết buộc tóc, đi lấy dây buộc lại đây, bà nội buộc giúp con."
Đào Tử nghe vậy thì lập tức tuột xuống từ trên ghế, chạy vào gian phòng, cầm dây buộc tóc ở đầu giường ra, lại chạy vào phòng vệ sinh lấy lược.
Bà nội để nàng ngồi ở giữa đùi rồi chải đầu cho nàng một cách tỉ mỉ.
"Đào Tử."
"Dạ."
"Sau này bà nội không thể thường xuyên đến thăm con, con phải ngoan ngoãn nghe anh trai, không được nghịch ngợm, không được gây thêm phiền phức cho anh trai."
"Được, Đào Tử sẽ nghe lời."
Đào Tử nghe bà nội nói không thể thường xuyên đến thăm nàng, tâm tình có vẻ như có chút sa sút.
"Bà nội biết mà, Đào Tử nhà chúng ta là ngoan nhất."
"Anh trai nói với bà, tháng sau Đào Tử sẽ đến trường rồi, ở trong trường học, phải ở chung thật tốt cùng những người bạn nhỏ khác. . ."
Động tác của bà nội rất chậm, rất nhẹ, chỉ lo chính mình sẽ làm đau Đào Tử.
Đào Tử cũng rất biết điều, kề sát ở trong ngực của nàng, lẳng lặng mà nghe.
. . .
Hà Tứ Hải đã thu dọn xong từ lâu, nhưng cũng không có vào phòng khách, mà là đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nghe bà nội nói chuyện với Đào Tử.
Mà Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay của hắn, tựa ở trên vai hắn, cũng lẳng lặng mà nghe.
------
Dịch: MBMH Translate