Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Nói Chuyện Ban Đêm.

Chương 130: Nói Chuyện Ban Đêm. Chương 130: Nói Chuyện Ban Đêm.

Từng con từng con đom đóm nhỏ, mỗi con mang theo đèn lồng nhỏ;

Giống như người đi tuần trong đêm đen, đến cũng vội mà đi cũng vội.

Đến cũng vội mà đi cũng vội, đợi tiên tử lên thiên cung thỉnh cầu người phát một chút gió, làm dịu bớt con oi bức.

. . .

Bà nội nhẹ nhàng cất tiếng hát, Đào Tử híp mắt buồn ngủ.

Nàng vốn đã ngủ say lại bị mạnh mẽ đánh thức, hiện tại lại bắt đầu buồn ngủ rồi.

Nàng cuộn lại ở bên người bà nội, lẳng lặng nắm lấy vạt áo của nàng, cố nén buồn ngủ, thỉnh thoảng còn cố mở hai mắt, nhưng rất nhanh lại khép lại. . .

Hà Tứ Hải lặng lẽ lui đi ra từ cửa phỏng.

Rồi nói với Lưu Vãn Chiếu nói: "Em mang Huyên Huyên ngủ ở gian phòng bên cạnh đi."

Không giống với quỷ, sau khi Huyên Huyên biến thành người, đương nhiên cũng dễ dàng mệt mỏi, hiện tại cũng buồn ngủ, giống như là một con cá ướp muối nằm nhoài trên ghế salon ngái ngủ.

Nhưng mà nàng vẫn chưa thể rời đi, trước hừng đông nhất định phải đưa bà nội trở về.

Bà nội không giống với quỷ có tâm nguyện chưa xong mà lưu lại trên đời này, cũng không giống với quỷ thành lập "Khế ước" như nàng.

Nàng thuộc về Minh Thổ, cho nên nhất định phải trở về Minh Thổ.

Hà Tứ Hải dựa vào năng lực của hắn, mạnh mẽ kéo bà nội lên từ Minh Thổ, nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Cho nên Huyên Huyên chắc chắn là không thể về nhà ngủ với mẹ được.

Thực sự là đứa bé đáng thương, không chỉ là lao động trẻ em, còn không có nhân quyền, không tiền lương.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của em gái, trong lòng Lưu Vãn Chiếu cũng tràn đầy thương tiếc, cũng không có từ chối đề nghị của Hà Tứ Hải.

Đi tới nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Chị." Huyên Huyên miễn cưỡng mở mắt ra nhìn với vẻ mặt mệt mỏi.

"Ngủ đi, chị ở đây." Lưu Vãn Chiếu hôn lên trán của nàng một cái, rồi ôm nàng nằm nghiêng.

Trên thực tế, nếu như Huyên Huyên biến thành hình thái quỷ thì sẽ không có vấn đề như vậy rồi, dù sao quỷ không có thân thể, đương nhiên sẽ không bị cảm giác thân thể chi phối.

Nhưng mà có lúc cô nhóc này lại cực kỳ cố chấp, có lẽ mệt mỏi đối với nàng mà nói cũng là trải nghiệm vô cùng mới mẻ đi.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Hà Tứ Hải ngồi xuống ở trên ghế sô pha, lẳng lặng nghe tiếng ca yếu ớt truyền đến từ bên trong phòng ngủ.

. . .

"Tứ Hải." Bà nội đi ra từ trong phòng, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Bà nội mang theo đèn Dẫn Hồn đứng ở cửa phòng.

"Đào Tử ngủ rồi sao?" Hà Tứ Hải đứng lên.

Bà nội gật gật đầu, đi tới kéo Hà Tứ Hải ngồi xuống một lần nữa.

"Vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cháu nữa. Không nghĩ tới, không nghĩ tới nha, Tứ Hải nhà chúng ta thành thần tiên rồi." Bà nội cười ha hả nói.

"Bà nội, cháu cũng là một người bình thường thôi." Hà Tứ Hải nói.

Bởi vì ngoại trừ việc có thể giao lưu với quỷ ra thì hắn cũng chẳng có bao nhiêu năng lực, sao có thể so với thần tiên đây.

"Người bình thường có thể tùy ý đi đến Âm Thế?" Bà nội cười nói.

Vừa nghĩ như thế cũng đúng.

"Nhưng mà cho dù làm thần tiên, cũng nên làm Thiện Thần, không thể làm ác." Bà nội nói nghiêm túc.

"Bà nội, sẽ không."

"Hừm, bà nội chính là tùy tiện nói một chút, bà tin tưởng Tứ Hải nhà chúng ta. Cháu từ nhỏ đã là một đứa con ngoan vừa hiểu chuyện lại vừa tốt bụng."

Ánh mắt Hà Tứ Hải xẹt qua bà nội, nắm chặt bàn tay của nàng.

Nhìn thấy con số trên mu bàn tay của nàng liền hỏi: "Bà nội, bà lúc nào lên đài Luân Hồi?"

"Cháu nói cái này? Ai mà biết được." Bà nội nhẹ nhàng vuốt nhẹ con số trên mu bàn tay một hồi.

"Còn nhớ Hà lão quật ở phía Tây thôn không? Hắn chết sớm hơn ông nội cháu rất nhiều năm, ông nội cháu cũng đã lên đài Luân Hồi. Hắn lại còn không đến lượt đây, việc này ai cũng không nói được."

Hà Tứ Hải vốn là cho rằng là dựa theo trình tự chết để lên đài Luân Hồi kia, không nghĩ tới dĩ nhiên không phải.

Nhưng mà Hà Tứ Hải nghe vậy thì lại rất vui vẻ.

“Vậy sau này cháu có thể thường xuyên đến thăm bà nội."

Bà nội nghe vậy liền duỗi bàn tay gầy trơ cả xương ra, gõ nhẹ một cái ở trên đầu hắn.

"Mới vừa rồi còn đang nói cháu đây, biết cháu có bản lĩnh lớn, nhưng cũng không thể lạm dụng, dù sao cháu cũng là người? Cố gắng đến Minh Thổ càng ít càng tốt."

Bà nội lo lắng hắn đi Minh Thổ nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể.

Hà Tứ Hải cười cười, không giải thích thêm.

"Nếu như cháu nhớ bà, thì nhớ hóa vàng mã cho bà vào ngày rằm tháng 7 hằng năm, sau đó gọi tên của bà, bà sẽ trở về."

"Ồ, còn có thể như vậy sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất kinh ngạc.

"Bà nghe Hà lão quật nói, cũng không biết có phải là thật hay không. Hắn nói mỗi khi đến rằm tháng 7 là có thể tham gia náo nhiệt, hiện tại mọi người đều không thịnh hành cái này, cũng ít người trở về Dương Thế, một chút không khí ngày lễ cũng không có."

"Có. . . Có đúng không?"

Thì ra rằm tháng 7 thật sự là lễ cuồng hoan của quỷ.

"Nếu là giả, cháu sẽ đi Minh Thổ trực tiếp đón bà trở về." Hà Tứ Hải nói.

"Cháu nha, vừa rồi bà nội mới nói xong, không thể ỷ vào năng lực của chính mình mà làm xằng làm bậy được." Bà nội gõ nhẹ một cái ở trên đầu hắn, mặt đầy cưng chiều.

"Lại nói, nói không chừng rằm tháng 7 sang năm bà đã lên đài Luân Hồi rồi cũng nên." Bà nội cười nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trầm mặc không nói, trong lòng hắn rất là mâu thuẫn, vừa không muốn bà nội lên đài Luân Hồi, vừa muốn nàng lên đài Luân Hồi.

"Được rồi, cháu hiện tại cũng là đại nam tử hán rồi, có cả bạn gái, không nên cứ nhăn nhăn nhó nhó. Bà nội hỏi cháu, cháu đối với Lưu tiểu thư là thành tâm sao?" Bà nội cười nói.

"Đương nhiên là thành tâm, tại sao bà lại hỏi như vậy?"

"Bà là sợ cháu tuổi trẻ nông nổi, thấy Lưu tiểu thư lớn lên xinh đẹp, cộng với người ta còn mang cảm kích với cháu, thế là cháu liền biết thời biết thế, đùa bỡn tình cảm." Bà nội nói với vẻ mặt thành thật.

"Bà nội, cháu không phải người như vậy." Hà Tứ Hải cảm thấy cạn lời rồi.

"Bà đương nhiên là tin tưởng cháu, thế nhưng bà không tin không có đàn ông nào mà không thích cô gái xinh đẹp, trừ khi thân thể có tật xấu, huống hồ cháu còn đang trẻ." Bà nội cười ha hả, nói.

"Bà nội ~" Hà Tứ Hải kêu lên.

"Được rồi, nhưng mà cháu đối với Lưu tiểu thư là thành tâm sao?" Bà nội cười ha hả nói, vẫn còn có chút không yên lòng.

"Thực ra lần thứ nhất gặp mặt Vãn Vãn, còn gây ra chút chuyện không vui, ấn tượng giữa chúng cháu đều không được tốt cho lắm." Hà Tứ Hải cười nói.

Bà nội nghe vậy lập tức lên tinh thần, vội vàng truy hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Thế là Hà Tứ Hải kể lại chuyện hắn bày sạp ở cửa trường học rồi bị Lưu Vãn Chiếu đánh đuổi.

"Chờ đến lần gặp mặt thứ hai là ở chợ đêm, cháu không nghĩ tới một giáo viên như cô ấy cũng tới bày quán vỉa hè. . ."

Hà Tứ Hải với bà nội đương nhiên là không có chuyện gì là không nói, cũng không che giấu gì cả, cho nên cũng nói ra một vài lời từ tận đáy lòng.

Lần thứ hai là ở chợ đêm, Hà Tứ Hải mua cho Đào Tử một con búp bê thỏ ở trên chỗ bán hàng của nàng, thế nhưng cũng trêu cho Lưu Vãn Chiếu tức giận.

Nhưng mà lúc hắn đi hỏi dò chuyện bày sạp, nàng dĩ nhiên cũng không có bởi vì tức giận mà không quan tâm đến Hà Tứ Hải, hơn nữa còn cho Đào Tử một chuỗi vòng tay.

Sau đó hai người bày sạp cùng nhau, Hà Tứ Hải dần dần hiểu rõ Lưu Vãn Chiếu hơn. Con người xinh đẹp, có văn hóa, có khí chất, thiện tâm, hơn nữa còn yêu thích trẻ em.

"Cho nên, cháu cảm thấy cô Lưu là một ứng cử viên vô cùng thích hợp để làm mẹ. Đào Tử cũng cần một người mẹ, Đào Tử chỉ có một người ba là cháu cũng không được. Nàng dù sao cũng là con gái, khẳng định cần một người mẹ tới chăm sóc nàng. Hơn nữa cháu cũng rất vừa ý Vãn Vãn, cho nên cho dù Vãn Vãn sau này không chủ động thì cháu cũng sẽ chủ động theo đuổi cô ấy."

"Đương nhiên chuyện của Huyên Huyên hoàn toàn là bất ngờ, nhưng lại đưa đến tác dụng thúc đẩy. Nếu không chúng cháu cũng không có khả năng đi đến trong khoảng thời gian ngắn như thế."

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Hà Tứ Hải, bà nội lại không nhịn được mà nhẹ nhàng gõ gõ đầu của hắn.

"Nếu không có Huyên Huyên, bà thấy là không nhất định có thể đi tới cùng nhau. Lưu tiểu thư xinh đẹp, lại có văn hóa, gia đình lại tốt, dựa vào cái gì mà coi trọng tiểu tử thúi như cháu chứ?"

"Bà nội, lẽ nào cháu rất kém cỏi sao?"

"Không kém, Tứ Hải nhà chúng ta là tốt nhất, thế nhưng so với Lưu tiểu thư thì vẫn là kém một chút."

"Bà nội ~ "

"Được rồi, được rồi, nếu đã đến với nhau rồi thì nên thành tâm đối xử, cũng không thể phụ lòng cô gái người ta." Bà nội cười ha hả nói.

"Yên tâm đi, sẽ không."

"Tứ Hải."

"Dạ."

"Cảm ơn cháu đã suy nghĩ như thế cho Đào Tử." Bà nội nói.

"Bà nội, người nói lời này làm gì? Đây không phải là điều nên làm sao?"

"Nhưng mà vẫn nên bỏ chuyện để Đào Tử gọi cháu là ba ba đi. Bà đã nói với nàng rồi, vẫn nên gọi cháu là anh trai thì hơn. Cháu còn trẻ, cháu đồng ý, nhưng Lưu tiểu thư sẽ đồng ý sao? Người ta vẫn còn là con gái đó, đi cùng với cháu liền thành mẹ rồi? Chỉ cần cháu đối xử thành tâm với Đào Tử là được rồi." Bà nội nói.

"Vãn Vãn, em đồng ý sao?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên quay đầu lại, nói về hướng người đang nằm nghiêng.

Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt đi ra từ trong bóng tối, thì ra nàng cũng không ngủ, vừa nãy Hà Tứ Hải nói chuyện cùng bà nội, nàng vẫn luôn nghe.

Mà Hà Tứ Hải nói những câu kia, vừa là nói cho bà nội nghe, trên thực tế cũng đang nói cho nàng nghe.

"Cháu đồng ý, cháu cũng rất yêu thích Đào Tử." Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Bà nội nghe vậy cũng là một mặt bất đắc dĩ, nghĩ thầm vậy trước đó mình nói với Đào Tử nhiều như vậy, còn chọc giận nàng khó chịu là vì cái gì?

Hiện tại nên giải thích như thế nào với Đào Tử đây?

Vấn đề này đành để Tứ Hải đau đầu thôi.

Bà nội lộ ra nụ cười vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment