Bà nội và Lưu Vãn Chiếu đã nói chuyện rất nhiều.
Đặc biệt là chuyện của Hà Tứ Hải khi còn bé, nàng cảm thấy rất hứng thú.
Lời nói từ trong miệng của bà nội, nàng có loại cảm giác như tham dự vào trong cuộc sống của anh.
Hà Tứ Hải rất thông minh, rất độc lập, nhưng cũng không phải là kẻ bình thường.
Khi còn bé không ít lần khiến cho vợ chồng Hà Đào phải bận tâm.
Thế nhưng ở trong nhà này, người hắn nghe lời nhất chính là bà nội.
Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng người, mọi người mới phát hiện trời sắp sáng rồi, đã có hộ gia đình dậy sớm đã bắt đầu một ngày bận rộn.
Bà nội lúc này mới nhớ tới chuyện đồng ý với Trương Kiến Quốc dưới lầu.
"Bà đi nói chuyện với lão tiên sinh một chút." Bà nội đứng lên rồi nói.
Hà Tứ Hải đứng lên, muốn đi cùng nàng.
"Cháu ở lại bồi tiếp Lưu tiểu thư đi, đợi lát nữa trực tiếp xuống tìm bà là được." Bà nội kéo Hà Tứ Hải nói.
"Nhưng mà. . ."
"Nhưng mà cái gì, đều là người chết cả, đối phương còn có thể làm gì bà hay sao?"
Bà nội đã đợi ở Minh Thổ nhiều ngày như thế, nhưng vẫn không nghe nói chuyện quỷ có thể gây tổn thương cho quỷ.
Trên thực tế, nếu như bỏ qua thân phận của quỷ và một số hoàn cảnh đặc dị của Minh Thổ, có thời điểm cảm thấy thực ra không có gì khác thế giới của con người cả.
Bà nội xuống dưới lầu, liền thấy Trương Kiến Quốc đang vòng tới vòng lui trước hàng hiên, có chút mất tập trung.
"Lão tiên sinh." Bà nội gọi một tiếng.
“Bà chị." Nhìn thấy bà nội, Trương Kiến Quốc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không biết lão tiên sinh tìm tôi là muốn hỏi chuyện gì?" Bà nội cho rằng hắn cũng muốn hỏi một chút chuyện liên quan tới Minh Thổ.
"Bà chị à, tôi muốn. . . Tôi muốn hỏi thăm một chút chuyện liên quan tới Hà Tứ Hải, hắn. . . hắn là cháu ruột của ngài sao?" Trương Kiến Quốc do dự một chút, sau đó quả quyết mở miệng.
Bà nội nghe vậy thì quan sát tỉ mỉ Trương Kiến Quốc một phen, như ngộ ra điều gì đó.
"Tứ Hải à? Là một đứa nhỏ số khổ, mùa đông Hợp Châu tuy rằng không lạnh giá giống như phương Bắc, thế nhưng mùa đông cũng khiến người vất vả. Vào trận tuyết lớn trong mùa đông năm đó. . ."
. . .
"Bà nội, Trương Kiến Quốc đâu rồi?"
Hà Tứ Hải đi xuống dưới lầu cùng với Huyên Huyên mới thức dậy, chỉ thấy một mình bà nội ngồi ở trên ghế của tiểu khu, cũng không có thấy Trương Kiến Quốc, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
"Thật sự không lễ phép, Trương lão tiên sinh dù sao cũng là trưởng bối, làm sao có thể gọi thẳng họ tên người ta như vậy?"
Bà nội đưa tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trên trán Hà Tứ Hải ra sau.
"Tóc dài rồi, nhớ đi cắt đi." Bà nội nói.
"Được, ngày hôm nay cháu sẽ bớt thời gian đi."
"Đi thôi."
Bà nội ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời rồi nói.
Huyên Huyên giơ đèn Dẫn Hồn trong tay lên, ánh đèn màu tím lam sáng lên.
Cảnh sắc lập tức đảo ngược, trong nháy mắt, bọn họ liền xuất hiện trên một dải đất vàng thật dài, bốn phía tất cả đều là khói xám mờ mịt.
Đi được nửa đường, Hà Tứ Hải chợt nhớ tới một chuyện, lão quỷ bị hắn mang tới nhân gian rồi, ai sẽ đưa hắn qua sông đây?
Hà Tứ Hải: o(╥﹏╥)o
Quả là bị sự ngu ngốc của mình làm tức chết.
"Được rồi, xem xem thuyền có ở đó không, rồi tự mình chèo qua là được." Bà nội cười nói.
"Nhưng mà cháu không biết chèo thuyền." Hà Tứ Hải nói.
"Bà biết mà, bà dạy cho cháu là được rồi." Bà nội cười nói.
"Ồ, bà nội còn có thể chèo thuyền sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.
"Vào mấy năm mất mùa, bà và ông nội cháu về Long Hà sinh hoạt một quãng thời gian."
Cái tên Long Hà này nghe rất có khí thế.
Thực ra chính là một con sông bình thường ở quê Hà Tứ Hải.
Nhưng mà có thể xem như là con sông lớn nhất tại địa phương rồi.
Chờ bọn hắn đi tới bờ sông, quả nhiên thuyền ô bồng đang lẳng lặng mà tựa ở bên bờ.
Chờ bà nội và Huyên Huyên nhảy lên thuyền, Hà Tứ Hải cởi dây thừng xuống rồi mới nhảy lên thuyền.
"Các cháu đứng là được rồi."
Bà nội cầm lấy mái chèo, nhưng mà lại không cầm được.
"Chuyện gì thế này? Rất nặng sao?"
Trong lòng Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút, mái chèo nhìn cũng chính là gỗ, cũng không có cái gì đặc thù cả.
Huyên Huyên ở bên cạnh tò mò dùng tay ôm một hồi, lại dễ dàng cầm lên.
"Là có hạn chế gì sao?" Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh.
"Bà nội, để cháu làm cho, bà dạy cháu là được." Hà Tứ Hải nói.
Để cho an toàn, Hà Tứ Hải không có lập tức chèo đến giữa sông, mà là thử theo lời của bà nội ở gần bờ một chút trước.
Lúc mới bắt đầu, bởi vì không tìm được phương pháp, thuyền cứ đảo quanh tại chỗ.
Nhưng sau khi luyện tập mấy lần đã chậm rãi tìm được phương pháp rồi.
Dù sao hắn có kỹ xảo Parkour cấp đại sư, loại kỹ xảo này nói trắng ra cũng là một loại khống chế đối với thân thể.
Mặt khác, thời gian dài như vậy mỗi ngày hắn đều kiên trì "Dưỡng sinh giấc ngủ", sức lực đã tăng trưởng lên rất nhiều.
Cho nên rất nhanh đã học được cách chèo thuyền, liền hướng về bờ bên kia.
Chờ lên bờ, bà nội không để bọn họ đưa tiếp nữa.
"Trở về đi, tới đây là được rồi, bà biết nên đi như thế nào." Bà nội nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên cạnh sông Vong Xuyên Hà đột nhiên truyền đến tiếng rầm rầm, sau đó một con quỷ bò ra từ trong sông.
Huyên Huyên bị dọa sợ hết hồn, vội vàng co thân thể về bên người Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cũng trở nên cảnh giác.
Trái lại bà nội ở bên cạnh an ủi: "Đừng sợ, đây là do khi còn sống làm bậy quá nhiều, tiến vào Minh Thổ sẽ rơi vào sông Vong Xuyên, bị nước sông Vong Xuyên giội rửa, giờ đã biến thành du hồn rồi."
Lúc này một cơn gió thổi tới, du hồn nhẹ nhàng bị thổi lên bầu trời, xoay theo gió rồi bay về phương xa.
"Du hồn đã không còn thần trí, cuối cùng cũng sẽ biến thành một cơn gió, phải không?" Bà nội nhìn gió đi xa, lẩm bẩm.
Sau đó xoay người đi dọc theo bờ ruộng.
Nhìn bóng lưng đi xa của bà nội, Hà Tứ Hải gọi một tiếng.
Bà nội nghe tiếng thì quay đầu lại, giơ giơ tay.
"Trở về đi."
Lại là một cơn gió thổi tới, thổi đến cây cối trong ruộng không ngừng đung đưa, cuốn lên một ít phấn hoa màu vàng, rải rác trên không trung.
. . .
"Ông chủ." Huyên Huyên nhét tay nhỏ vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cúi đầu, thấy Huyên Huyên đang ngước đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh đang nhìn hắn, trên mặt có chút lo lắng.
Nàng phát hiện tâm trạng của Hà Tứ Hải không tốt lắm.
"Không có chuyện gì, chúng ta trở về thôi." Hà Tứ Hải mỉm cười, nói.
"Ừm." Huyên Huyên cao hứng gật gật đầu.
Huyên Huyên đứng ở đầu thuyền, mang theo đèn Dẫn Hồn.
Hà Tứ Hải đứng ở đuôi thuyền, điều khiển mái chèo.
Trên sông Vong Xuyên yên ắng, chỉ có mái chèo phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt và tiếng bọt nước ầm ầm.
Trong sáng ánh trăng sáng như ban ngày, bên trong sông Vong Xuyên phản chiếu ra từng hình ảnh ký ức.
"Âm Thế đúng là rất đẹp."
Đến lúc bọn họ từ Minh Thổ trở lại Dương Thế, cũng không phải qua thành bảo vệ, mà là trực tiếp biến thành công viên, cũng không biết là vì cái gì.
Chờ về đến nhà, Đào Tử đã dậy rồi, Lưu Vãn Chiếu đang cho nàng ăn sáng.
"Ba. . . Anh."
Nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về, Đào Tử để đũa xuống rồi chạy tới.
Sau đó liếc mắt nhìn phía sau hắn, nghi hoặc hỏi: "Bà nội đâu?"
"Bà nội đi đến nơi mà bà nên đi rồi, còn có, phải gọi là ba ba." Hà Tứ Hải ôm nàng lên rồi nói.
"Ba ba ở trong lòng."
Đào Tử đưa tay chỉ vào vị trí mà bà nội chỉ vào tối hôm qua.
"Thế nhưng ba hi vọng con có thể nói ra." Hà Tứ Hải nói nghiêm túc.
"Bà nội nói, gọi ba ba thì ba sẽ trở nên già, sẽ không ai yêu thích ba nữa." Đào Tử nói với vẻ mặt lo lắng.
"Dì sẽ thích." Lưu Vãn Chiếu đi tới từ phía sau.
"Hơn nữa, ba già rồi, Đào Tử sẽ không thích nữa sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi tiếp.
"Đương nhiên là thích rồi, em thích nhất chính là anh trai." Đào Tử lớn tiếng nói.
"Vậy là được rồi, chỉ cần hai chúng ta thích anh ấy là đủ rồi, nếu như quá nhiều người yêu thích, rồi cướp mất anh ấy thì phải làm sao bây giờ?" Lưu Vãn Chiếu nói.
Đào Tử nghe vậy suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc mà gật gật đầu, anh trai tốt như vậy cũng không thể bị người khác cướp đi được.
"Nhưng mà, bà nội nói không thể gọi ba ba." Đào Tử rất xoắn xuýt.
"Em cũng yêu thích ông chủ." Huyên Huyên không biết đã chạy đến ngồi trước bàn ăn từ lúc nào, lớn tiếng nói.
Đào Tử nghe vậy, vội vàng ôm cổ Hà Tứ Hải, lớn tiếng nói: "Đây là ba ba của em."
Dường như sợ bị cướp đi.
"Hứ ~, chị cũng có ba ba, ba ba của chị rất là tốt nhá." Huyên Huyên tỏ vẻ khinh thường.
"Ba ba của em mới là tốt nhất." Đào Tử làm sao có thể chịu thua, lập tứ nói.
"Được rồi, chúng ta ăn sáng đi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh chen miệng vào.
Nàng lo lắng hai đứa nhóc mà nói thêm gì nữa sẽ ầm ĩ lên.
------
Dịch: MBMH Translate