Sinh nhật của Đào Tử qua đi, lại qua hai ngày.
Hai ngày này, Hà Tứ Hải không có đi ra ngoài bày sạp, mà là vội vàng đi tìm nhà.
Sau khi Lưu Vãn Chiếu biết thì cảm thấy rất buồn.
"Anh là muốn dọn ra ngoài sao? Nơi này không tốt sao? Vì sao lại chuyển?" Nàng hỏi với vẻ tràn đầy oan ức.
"Nghĩ lung tung gì thế? Anh không phải là thuê phòng, mà là thuê nhà làm ăn." Hà Tứ Hải giải thích.
"Làm ăn? Anh chuẩn bị làm ăn sao? Chuẩn bị bán cái gì? Hay là anh bày sạp những thứ đó?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
"Không phải, anh chuẩn bị mở một phòng tư vấn tâm lý." Hà Tứ Hải nói.
"Anh có chứng nhận không?" Lưu Vãn Chiếu lập tức hỏi.
"Ạch (⊙o⊙). . ."
Hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 3, làm sao có khả năng có thứ này.
"Theo em được biết, mở phòng tư vấn tâm lý có yêu cầu đặc thù, không phải muốn mở là mở được đâu."
Lưu Vãn Chiếu nói xong, lấy điện thoại di động ra tra một hồi.
Quả nhiên muốn mở phòng tư vấn tâm lý ít nhất phải có hai nhân viên phụ trách cố vấn tâm lý trở lên, trong đó ít nhất một người phải có bằng cố vấn tâm lý quốc gia cấp hai trở lên hoặc là bằng trung cấp chuyên nghiệp trở lên.
"Thực ra thì, em cũng biết tình huống của anh, anh không phải là thuần túy làm cố vấn tâm lý cho người, chủ yếu nhất chính là làm cố vấn tâm lý cho quỷ. Cố vấn tâm lý cho người chỉ là tiện thể, làm cố vấn tâm lý cho quỷ cũng không nhất thiết là cần giấy chứng nhận chứ?"
"Vậy cũng không được, chỉ cần anh mở cửa thì phải có đầy đủ giấy chứng nhận. Như vậy đi, việc này cứ giao cho em, bảo đảm sẽ sắp xếp ổn thỏa giúp anh." Lưu Vãn Chiếu vừa cất điện thoại di động vừa nói.
Nàng có thể vì giúp được Hà Tứ Hải mà cao hứng.
"Em định làm thế nào?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.
"Đầu tiên là bằng buôn bán gì đó, có thể tìm công ty đại diện đến làm, về phần giấy chứng nhận nhân viên cố vấn tâm lý chuyên nghiệp, vậy thì càng đơn giản rồi, tìm người có chứng nhận là được." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Còn có thể như vậy sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì cảm thấy rất là ngạc nhiên.
Từ một điểm này có thể thấy được, Hà Tứ Hải vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm từng trải vẫn còn có chút không đủ.
Dù sao hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đã đi ra ngoài làm công, người cũng còn trẻ, từng trải ít là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu lại không cảm thấy đây là khuyết điểm của Hà Tứ Hải.
Nếu như Hà Tứ Hải đều có thể làm ổn thỏa tất cả mọi việc thì nàng sẽ hoàn toàn cũng không xen tay vào được, nàng sẽ cảm thấy khó chịu.
Cho nên sau khi giao chuyện này cho nàng, Lưu Vãn Chiếu có vẻ rất tích cực.
"Nhưng mà anh chuẩn bị mở phòng tư vấn, đã chuẩn bị đặt tên gì chưa?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Gọi là Vấn Tâm Quán đi." Hà Tứ Hải nói.
Đây là chuyện mà hắn đã cân nhắc từ trước.
"Vấn Tâm? Tên này hay." Lưu Vãn Chiếu cũng cảm thấy cái tên này rất hợp lý.
Tuy rằng chính là chuyện hỏi quỷ, hỏi thần, nhưng trên thực tế đều không phải là đang hỏi tâm hay sao.
Có Lưu Vãn Chiếu giúp đỡ, nhà rất nhanh đã được xác định.
Ở ngay trấn hồ Kim Hoa.
Tuy trấn Hồ Kim Hoa có thể xem như là một trấn thương mại nhỏ, mở phòng tư vấn tâm lý cũng không quá thích hợp.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại không đơn thuần chỉ là làm ăn, nên cũng không để ý nhiều như vậy.
Hơn nữa mở ở trấn hồ Kim Hoa khi ra cửa ăn cơm mua sắm đều rất thuận tiện, cách Ngự Thủy Loan cũng gần.
Bởi vì phòng mà Hà Tứ Hải thuê không phải là mặt tiền, cho nên giá cả cũng không cao.
"Chỉ cần tìm người lắp đặt thiết bị một chút là được, chờ đầu tháng chín là có thể khai trương rồi." Lưu Vãn Chiếu đánh giá căn phòng mới thuê rồi nói.
Vị trí nhà nằm ở trong một hẻm nhỏ phía sông hồ Kim Hoa, có hai tầng.
Diện tích không phải là rất lớn, thế nhưng Hà Tứ Hải còn rất hài lòng với sự yên tĩnh của nó.
Đẩy cửa sổ trên lầu ra là có thể nhìn thấy hồ Kim Hoa.
Dưới lầu, xuyên qua hẻm nhỏ chính là phố cũ náo nhiệt.
"Tùy tiện trang trí một chút là được." Hà Tứ Hải cũng đánh giá bốn phía một chút.
Phát hiện tuy rằng thiết bị của nhà còn hơi đơn sơ một chút, thế nhưng thứ nên có đều có, hắn cũng không để ý nhiều như vậy.
"Vậy cũng không được, phòng tư vấn tâm lý có yêu cầu về địa điểm, không chỉ cần riêng tư, mà còn cần ít gian phòng chờ, hai gian có thể ngăn cách phòng tư vấn và một gian đo lường kiểm tra."
"Cho nên còn phải tìm người đến tách ra, đồng thời phải có hiệu quả cách âm."
"Phiền phức như thế sao?" Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, chuyện này phiền phức hơn nhiều so với việc bày sạp.
Vốn tưởng rằng tìm một căn nhà treo cái biển là có thể trực tiếp làm việc, thực sự quá ngây thơ rồi.
Mấu chốt nhất là chuẩn bị những thứ kia hẳn là phải tốn không ít tiền?
"Cũng may là có em." Hà Tứ Hải cảm khái.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vô cùng hài lòng.
"Đáng tiếc, chờ đến lúc anh khai trương thì em cũng khai giảng rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Đúng vậy, Đào Tử và Huyên Huyên cũng phải đi nhà trẻ."
Giấy chứng minh thân phận của Huyên Huyên đã làm được, chỉ có điều không phải quốc tịch Đại Hạ, thế nhưng muốn đi nhà trẻ đã là chuyện không thành vấn đề.
"Đào Tử, Huyên Huyên, hai người các con xuống đây, chúng ta phải trở về rồi." Hà Tứ Hải gọi vọng lên trên đầu.
Hai đứa nhóc mỗi ngày đều là tinh lực dồi dào, không có một lúc nào là nhàn rỗi cả.
Vừa vào phòng chạy tới chạy lui khắp nơi.
Đào Tử cầm cây đũa thần mà Huyên Huyên tặng cho mình, muốn biến Huyên Huyên thành lợn nhỏ, Huyên Huyên chạy khắp nơi tránh né, không cho nàng biến, đồng thời thỉnh thoảng còn bắn ngược.
"Được ạ, tới ngay." Đào Tử ở trên lầu đáp lại một tiếng.
Sau đó rất nhanh đã nghe thấy tiếng chạy xuống bạch bạch từ trên lầu của nàng và Huyên Huyên.
"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó giờ." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Ba ba, biến thành heo."
Đào Tử vung vẩy gậy phép thuật chỉ về phía hắn, sau đó một tiếng nhạc vang lên.
Hà Tứ Hải phối hợp hừ hừ hai tiếng, sau đó cúi đầu xông tới.
"Heo tức giận rồi, muốn ăn hai bạn nhỏ."
Hai đứa nhóc bị hắn dọa sợ, cao giọng rít gào, tránh né khắp nơi.
"Được rồi, trong này còn chưa quét dọn gì cả, đừng chơi ở chỗ này nữa, đi ra ngoài trước đi." Lưu Vãn Chiếu có chút buồn cười ngăn mấy người lại.
"Gậy phép thuật của con rất là lợi hại." Đào Tử đắc ý nói.
"Đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài trước đi."
Lưu Vãn Chiếu lôi kéo hai nhóc đi ra ngoài, Hà Tứ Hải theo ở phía sau, khoá cửa lại.
Lúc này một chó chạy ngang qua trước cửa.
Đào Tử lập tức vung gậy phép thuật trong tay lên, "Cún con, mau nhảy nào,”
Theo tiếng nhạc vang lên.
Chó con lập tức ngã trái ngã phải và nhảy nhót.
Đào Tử cao hứng cười to lên, tuy rằng trong lòng Lưu Vãn Chiếu có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhìn dáng vẻ chọc cười của chó con cũng cảm thấy vui.
Chỉ có Huyên Huyên là sợ sệt nấp ra sau lưng Lưu Vãn Chiếu.
Trong lòng tràn đầy lo lắng, nếu như thật sự bị Đào Tử biến thành lợn nhỏ thì phải làm sao bây giờ?
. . .
Sau khi Lưu Trung Mưu biết Hà Tứ Hải muốn mở một phòng tư vấn tâm lý thì lập tức tràn đầy phấn khởi viết ba chữ "Vấn Tâm Quán" cho Hà Tứ Hải làm biển hiệu.
Tuy Lưu Trung Mưu không được tính là nhà thư pháp, thế nhưng chữ hắn viết quả thực là rất đẹp.
Hà Tứ Hải quyết định sẽ tìm người làm nó thành biển rồi treo trên đầu cửa làm bảng hiệu.
Bởi vì có Lưu Vãn Chiếu giúp đỡ, Hà Tứ Hải lại thanh nhàn rồi.
Thế nhưng có một việc khiến cho hắn có chút ngạc nhiên.
Chính là Trương Kiến Quốc không biết đã chạy đi đâu rồi.
Trước đây hắn chỉ cần vừa ra khỏi cửa, Trương Kiến Quốc sẽ đi tới chào hỏi, hiện tại đột nhiên không gặp, vẫn đúng là khiến hắn cảm thấy có chút không quen.
Cũng không biết ngày hôm đó hắn đã hỏi bà nội cái gì, từ ngày đó bắt đầu liền không thấy bóng quỷ đây nữa.
Hà Tứ Hải cũng không biết vì sao, dĩ nhiên lại có chút lo lắng cho hắn.
Ngoài ra còn có một chuyện khiến cho hắn cảm thấy có chút sốt ruột, đó chính là đã qua năm ngày rồi, lão quỷ vẫn còn chưa quay về như lời hứa.
Hắn không tìm đến Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải chỉ có thể đi tìm hắn thôi.
Bên trong "Khế ước" của hai người, Hà Tứ Hải đã hoàn thành nghĩa vụ của hắn.
Như vậy lão quỷ hẳn là nên tuân thủ hứa hẹn, không ai có thể lừa dối người tiếp dẫn.
"Cái gì, em cũng không biết hắn ở đâu?"
Lúc Huyên Huyên nói với Hà Tứ Hải nàng không biết lão quỷ ở chỗ nào, Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
Là người xách đèn, chỉ cần nàng muốn tìm một con quỷ nào đó thì sẽ không có chuyện không tìm được.
Trừ phi con quỷ này không còn ở trên thế giới này nữa, bao gồm cả Âm Thế.
Ngoài ra còn có một trường hợp, trừ khi không phải là quỷ.
Cho nên, tình huống của lão quỷ là như thế nào vậy?
Đột nhiên hoàn toàn biến mất, hay là nói, hắn đã biến thành người?
------
Dịch: MBMH Translate