Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Đoạt Xá.

Chương 133: Đoạt Xá. Chương 133: Đoạt Xá.

Huyên Huyên không tìm được hắn, không đại biểu Hà Tứ Hải không tìm được hắn.

Dù sao giữa hai người còn tồn tại "Khế ước".

Không đơn giản chỉ là ước định đầu lưỡi, không có bất kỳ biện pháp phòng bị nào.

Cho nên Hà Tứ Hải mở sổ sách ra, tất cả ghi chép phía trên đều là giấy trắng mực đen.

Chỉ có ghi chép của lão quỷ là màu đỏ.

Lưu Tuấn.

Hà Tứ Hải điểm nhẹ ở trên tên lão quỷ.

Hắn tra ở trên mạng một hồi, hơn 1.500 năm trước, trong lịch sử chỉ có một người nổi danh trong lịch sử tên là Lưu Tuấn, là Võ Đế Tống Hiếu của Nam Triều.

Quả nhiên, tâm của người làm hoàng đế đều bẩn.

Muốn quỵt nợ của người tiếp dẫn là chuyện tốt sao?

Nhưng mà điều khiến cho hắn càng cảm thấy tò mò hơn chính là Lưu Tuấn dùng biện pháp gì để tránh thoát cảm ứng của người cầm đèn.

Đáng tiếc hắn có chút qua loa rồi.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải thu hồi sổ sách rồi nói với Huyên Huyên.

Lão quỷ cũng không có biến mất, Hà Tứ Hải đã biết hắn trốn ở nơi nào rồi.

Hai người hiện tại đều là quỷ, không có trở ngại, trực tiếp đi về phía lão quỷ.

. . .

"Waiter, lại đây, cho chúng tôi đến hai phần Carlsberg, hai bình Whiskey." La Hoan búng tay một cái, rất nhuần nhuyễn gọi người phục vụ tới để gọi món.

Người phục vụ trẻ tuổi cung kính nghe hắn nói xong, đứng lên lớn tiếng nói: "Bàn số 18, hai phần Carlsberg, hai bình Whiskey, đưa thêm một đĩa trái cây."

La Hoan ôm hai em gái tiếp rượu, ngồi đối diện với Phạm Hồng Ba nói: "Cứ việc chơi, đêm nay tôi tính tiền."

"La đại thiếu, hôm nay anh bị làm sao thế, đột nhiên lại hào phóng như vậy? Khiến cho tôi có chút hoảng nha, có phải là muốn vay tiền tôi không. Tôi đã nói với anh rồi, ngày hôm nay có thể tính cho tôi, thế nhưng tôi không có tiền đâu." Phạm Hồng Ba ngồi ở phía đối diện cười nói.

Hai người là bạn bè từ nhỏ, vô cùng quen thuộc về nhau, điều kiện hai nhà đều tốt, đều không thiếu tiền. Thế nhưng trong nhà La Hoan quản tương đối nghiêm, hơn nữa La Hoan bình thường cũng khá keo kiệt. Mỗi lần đi ra ngoài chơi đều là hắn tính tiền, ít có lúc hào phóng như vậy.

"Không tìm anh vay tiền, tôi chỉ là tâm trạng tốt, đến, uống rượu." La Hoan cười ha ha rồi nói.

Nhưng mà Phạm Hồng Ba vẫn không tin, La Hoan có đức hạnh gì, hắn đều rõ ràng hơn so với ai khác.

Vô cớ lấy lòng, không gian tức trộm.

Nếu như hắn mà tin thì tổn thất có thể sẽ càng lớn hơn.

La Hoan cũng không quan tâm hắn, bưng chén rượu lên uống một hớp, nhìn về phía trong sàn nhảy đang quần ma loạn vũ.

"La thiếu, đến, tôi uống với anh một chén."

Một em gái tiếp rượu bên cạnh bưng chén lên muốn đụng với hắn.

La Hoan lạnh lùng nhìn đối phương một cái, ánh mắt của hắn khiến cho em gái tiếp rượu cảm giác lạnh cả xương sống.

"Được."

La Hoan tươi cười đụng nhẹ với đối phương, tay trái thuận thế sờ soạng một cái ở trên bắp đùi của đối phương.

Em gái tiếp rượu hờn dỗi một tiếng, chỉ cho là vừa nãy mình gặp ảo giác.

La Hoan hơi say, đi ra ngoài quán bar cùng với Phạm Hồng Ba.

Phạm Hồng Ba hãy còn hơi kinh ngạc, La Hoan ngày hôm nay dĩ nhiên lại chủ động thanh toán.

Hơn nữa, em gái tiếp rượu tối hôm nay rõ ràng là có chút ý nghĩ đối với hắn, hắn dĩ nhiên lại không mang đi. Điều này khiến cho hắn cảm thấy có chút quái lạ.

"Anh gọi tài xế không?" Phạm Hồng Ba hỏi.

La Hoan nghe vậy gật gật đầu, sau đó ánh mắt xẹt qua phía đối diện đường cái, hơi thay đổi sắc mặt, sau đó bình thản nói với Phạm Hồng Ba bên cạnh: "Tôi vẫn là ngồi xe của anh thì hơn."

"Ngồi xe của tôi? Anh muốn làm gì?" Phạm Hồng Ba cảnh giác.

Hắn luôn cảm thấy La Hoan muốn tìm hắn vay tiền, nhưng mà đến hiện tại đều không mở miệng. Hắn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, giờ nghe vậy lại trở nên cảnh giác.

"Vừa nãy lúc uống rượu, anh không phải nói anh ngày mai chuẩn bị đi Mỹ một chuyến sao? Tôi muốn đi cùng anh." La Hoan nói.

"Đi cùng tôi sao? Tiểu tử nhà anh, có việc cứ thì việc nói thẳng, một buổi tối thôi mà chơi nhiều trò như vậy với tôi. Tôi đã nói với anh là tôi không có tiền, có tiền cũng không cho mượn." Phạm Hồng Ba thực sự có chút không chịu được sự khác thường của hắn.

"Tôi không phải muốn vay tiền anh, bỏ đi, vậy tôi đi trước." La Hoan cầm lấy chìa khóa xe, khởi động một chiếc xe thể thao bên cạnh rồi trực tiếp ngồi lên.

"Này, chờ chút. . ."

Phạm Hồng Ba còn muốn nói anh uống rượu không nên lái xe thì La Hoan đã đạp cần ga vội vàng lái xe đi rồi.

Phạm Hồng Ba hơi cau mày, cuối cùng nhận ra được một tia khác thường, vẫy tay ra hiệu cho vị tài xế ở bên cạnh, dùng thêm tiền bảo đối phương đơn đơn đặt hàng hiện tại, sau đó đi theo.

. . .

"Hắn chạy rồi." Nhìn xe đi xa, Huyên Huyên ngơ ngác mà nói với Hà Tứ Hải ở bên cạnh.

"Chạy không được." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.

"Vậy chúng ta có cần đuổi theo không?"

"Không cần, để hắn chạy một hồi đi."

Tuy Hà Tứ Hải nói như vậy với Huyên Huyên, thế nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.

Tuy rằng thông qua sổ sách hắn biết được người thanh niên ở trước quán bar kia chính là lão quỷ.

Nhưng mà tận mắt nhìn thấy lại làm cho hắn có loại cảm giác khó có thể tin được.

Bất luận nhìn từ điểm nào thì đối phương đều là người.

Hơn nữa còn là một thanh niên nhiều tiền, thân thể cường tráng.

Hắn rốt cuộc là đã làm thế nào?

Lẽ nào hắn cũng có vật phẩm đặc thù như Âm Dương Y hoặc là đèn Dẫn Hồn?

Nhưng mà, cho dù là Âm Dương Y và đèn Dẫn Hồn cũng không thể thay đổi hình tượng của quỷ.

Cho nên đây là đoạt xá sao?

Hà Tứ Hải nhớ tới đoạt xá trong truyền thuyết.

Nhưng mà không liên quan, thiếu nợ thì trả tiền, cho rằng đoạt xá là có thể tránh thoát được sao?

Phải biết "Khế ước" luôn tuân theo nguyên tắc công bằng công chính, quyền giải thích cuối cùng sẽ nằm trong tay hắn.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải lôi kéo Huyên Huyên đi về phía trước.

. . .

La Hoan không về biệt thự của mình, mà là trực tiếp đem lái xe đến công viên Nam Hà.

Đã là đêm khuya, công viên Nam Hà rất yên tĩnh, không có một người, dưới đèn đường mờ mờ là đám muỗi vo ve bay lượn.

La Hoan ngồi ở trong xe nhìn con muỗi tràn ngập sức sống, trong đôi mắt của La Hoan tràn ngập sự thương xót và vẻ hâm mộ.

Minh Thổ chính là lao tù đối với hắn, trong quá khứ hắn còn có thể qua lại hai bên bờ sông. Nhưng mà mấy trăm năm gần đây, hắn bị vây ở bờ bên kia, chưa có phát điên đã xem như là may mắn lớn nhất rồi.

Có lúc hắn rất muốn nhảy vào sông Vong Xuyên, biến thành du hồn theo gió âm Minh Thổ đi khắp Âm Thế.

Nhưng mà hắn không cam tâm, không nỡ lòng bỏ.

Nếu như hắn cam lòng thì đã sớm lên đài Luân Hồi, không biết trải qua bao nhiêu xuân thu đời người, nhưng mà từ lâu hắn đã mất đi cơ hội đi lên đài Luân Hồi.

Cho nên khi được trở lại nhân gian một lần nữa trở, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội này, làm thế nào cũng sẽ không về lại Minh Thổ.

Hắn ở đưa đò ở sông Vong Xuyên đã mấy ngàn năm, đã từng đưa đón vô số quỷ sai, người tiếp dẫn nhân, người xách đèn. . .

Có ác quỷ bị quỷ sai nắm về, ở trên thuyền của hắn nói rằng hắn làm sao thoát khỏi được quản giáo của Địa Phủ mà đi hưởng lạc nhân gian.

Nhưng mà cuối cùng bọn họ còn không phải đều bị tóm lại sao?

"Hắn rốt cuộc là làm thế nào để tìm được mình?" Trong lòng La Hoan cảm thấy rất nghi hoặc.

Hắn tự nhận là đã làm không có sơ hở nào, hơn những ác quỷ kia nhiều, hơn nữa hắn còn có một bảo bối, lẽ ra không nên bị tìm tới nhanh như vậy.

La Hoan móc một viên đá màu đỏ to bằng ngón tay cái ra từ trong túi.

Khá giống với đá vũ hoa màu đỏ, thế nhưng lại sáng lấp lánh hơn đá vũ hoa nhiều.

Nếu như nhìn kỹ lâu, sẽ có cảm giác phảng phất linh hồn đều sẽ bị hút vào trong.

Hơn nữa trên tảng đá dường như đang có cảnh tượng đang lưu động, không ngừng biến hóa, thế nhưng nhìn kỹ lại không có cái gì cả.

Đây chính là đá Vong Xuyên ngàn năm.

Ở Minh Thổ cũng coi như là một bảo vật hiếm có, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bởi vì nó cực kỳ ít ỏi. Dù sao sông Vong Xuyên chính là một nơi đại hung đối với quỷ, thực sự là quá nguy hiểm, hơn nữa có rất ít đá Vong Xuyên có thể bị giội rửa đến bên bờ.

Cho nên rất nhiều quỷ không biết, nó còn có một tác dụng khác.

Đúng lúc này, ngoài cửa xe truyền đến tiếng gõ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment