“Tiếp dẫn đại nhân."
Cao Cường vẫn chờ đợi tin tức của Hà Tứ Hải thấy đối phương cầm một cái dù đỏ đi tới thì không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Đi thôi."
"Ồ được." Cao Cường vội vàng đuổi theo.
Hắn há mồm vừa muốn hỏi bọn họ sẽ đi đâu, liền thấy cảnh sắc xung quanh đột nhiên thay đổi.
"Đây là xưởng thép?" Cao Cường đánh giá bốn phía.
Tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu, thế nhưng bởi vì thành quỷ, ký ức quá khứ lại trở nên càng thêm rõ ràng.
Hai bên đường là thực vật rậm rạp, bị lan can sắt ngăn cản, trong khe hở trong góc còn có chút tro bụi màu đỏ, đây đều là sản phẩm lưu lại từ thép.
Ống khói to lớn, sương mù cuồn cuộn, khu vực xung quanh toàn bộ xưởng thép là một màu u ám, mỗi khi trời mưa, những sương mù này bị nước mưa dội xuống, cuối cùng theo dòng nước tụ tập ở trong góc, hình thành một tiêu chí đặc thù...
Dựa vào chuyện này, xưởng thép đóng cửa, thực ra không chắc là chuyện xấu.
Cao Cường quá quen thuộc đối với nơi này rồi.
Quả nhiên đi về phía trước một đoạn, chính là cửa chính của xưởng thép, cửa lớn được rèn đúc từ sắt thép, nhìn qua cực có khí thế.
"Chúng ta hiện tại đi chỗ nào đây?" Cao Cường đuổi theo Hà Tứ Hải.
"Đến nhà Chu Quốc Sinh." Hà Tứ Hải nói.
"Tách tách tách..." Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng còi kêu.
Cao Cường quay đầu nhìn lại, là một chiếc xe vận tải xanh, hắn đầu tiên là không để ý, tiếp theo mới lộ ra vẻ giật mình.
"Kia là xe của tôi?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Chúng… Chúng ta trở lại năm đó rồi sao?" Cao Cường kinh ngạc hỏi, không chờ Hà Tứ Hải trả lời, đã cất bước muốn chạy về phía trước.
Hắn nhớ rõ ràng, mình lái xe vào xưởng thép, thẳng đến nhà Chu Quốc Sinh, sau đó liền xảy ra thảm án năm đó, cho nên hắn muốn cứu vãn.
"Đừng nóng vội, đây là trong mộng?"
"Mộng? Mộng của ai?" Cao Cường dừng lại, quay đầu lại kinh ngạc hỏi.
"Mộng của rất nhiều người, đi thôi, chúng ta đi xem xem năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện cái gì." Hà Tứ Hải nói.
Cao Cường tò mò quan sát bốn phía, đưa tay sờ sờ bụi cây thấp bên cạnh, tất cả chân thực như vậy, nhìn thế nào cũng không giống như là ở trong mơ.
Đúng lúc này, đối diện có mấy người đi tới, mặc quần áo thống nhất.
"Đây là bảo an." Cao Cường phảng phất như đang nói với mình, cũng giống như đang giải thích với Hà Tứ Hải.
Trong niên đại đặc thù kia, quyền lợi của bảo an xí nghiệp quốc doanh vẫn là tương đối lớn, chẳng những có thể duy trì trị an, còn có thể động tay bắt người. Quyền lợi của bọn họ thực ra không khác cảnh sát là bao, thứ phân biệt duy nhất đại khái chính là chỉ giới hạn ở bên trong khu xưởng.
Bình thường trong xưởng có công nhân phạm tội, bọn họ đều sẽ giúp đỡ cảnh sát phá án.
Bởi vì tính công việc đặc thù, những người này không phải kẻ già đời thì chính là tên du côn, nói chung đều làm chuyện đắc tội với người, danh tiếng khẳng định không phải là rất tốt.
Lúc mấy người đi ngang qua bên cạnh hai người, lưu lại một cỗ mùi rượu, hẳn là mới vừa uống rượu.
"Người ở giữa chính là anh trai của Ngô Xuân Sinh- Ngô Đông Sinh." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ." Cao Cường nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, xoay người muốn đuổi theo, lại bị Hà Tứ Hải kéo lại.
"Trước không cần phải để ý đến hắn."
"Đúng, đúng, ngài nhìn đầu óc của tôi này."
Thế là hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới một nơi gọi là tiểu khu sắt thép mới.
Xe vận tải của Cao Cường dừng ở ven đường, người hẳn là đã đi vào rồi.
Cao Cường rất quen thuộc đối với nơi này, do đó hắn mang theo Hà Tứ Hải, đi thẳng tới cửa nhà Chu Quốc Sinh.
"Chuyện này, chúng ta hiện tại trực tiếp đi vào sao?" Nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, Cao Cường do dự hỏi.
Hắn lo lắng mình đi vào sẽ xuất hiện hai hắn, dễ dàng doạ đến người ta.
"Trực tiếp vào đi thôi, bọn họ bây giờ không nhìn thấy chúng ta." Hà Tứ Hải nói xong, xoay chuôi dù trên tay một cái, thân hình của hai người liền trở nên hư huyễn.
Cao Cường cúi đầu nhìn bàn tay mình một chút, trạng thái bây giờ của hắn rất giống với lúc sau khi hắn chết.
Hắn đưa tay chụp vào chuôi cửa, quả nhiên xuyên thủng qua, trực tiếp tiến vào trong phòng.
Trong phòng, chính mình đang nói khoác với Chu Quốc Sinh.
"Chị dâu, em đã nói với chị, áo cánh dơi này là kiểu mới nhất, vô cùng thịnh hành ở bên Hồng Kông, mấy minh tinh lớn trên tivi đều là mặc mấy thứ này, trong thành phố chúng ta còn không mấy cô gái mặc. Em có thể nói với chị, đám hàng này của em tuyệt đối sẽ bán chạy."
Cao Cường nói bốc nói phét, hai vợ chồng Chu Quốc Sinh ngồi ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn.
Vợ của Chu Quốc Sinh- Hoàng Tú Linh đúng là rất đẹp, dáng người hơi mập, là loại phụ nữ hiền thê lương mẫu, rất phù hợp với thẩm mỹ của người niên đại đó.
Nhưng mà mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù đặt ở hiện tại cũng không thay đổi.
"Chị dâu, nếu em nói, không bằng để đại ca cùng đi theo em làm ăn, đảo đảm một năm tủ lạnh ti vi, hai năm nhà xe, cái gì đều có."
"Anh không biết ăn nói như chú, lại không giỏi kinh doanh. Công việc ở xưởng thép rất thích hợp với anh, cũng không bị đói, lại không bị lạnh, như vậy rất tốt. Anh đây cảm ơn lòng tốt của chú, đến, làm..."
Hai người cụng chén cạn ly, vô cùng thoải mái.
Hoàng Tú Linh cũng thỉnh thoảng thêm rượu gắp rau ở bên cạnh.
Nàng biết hai người mà uống nhiều rượu rồi sẽ ngủ, không nôn cũng không nháo, làm cho nàng bớt lo rất nhiêu, cho nên nàng cũng không khuyên bọn họ uống ít.
Cao Cường đứng ở một bên gặp lại người năm đó, tâm tình rất là phức tạp, không nói ra được là tư vị gì.
Cao Cường và Chu Quốc Sinh uống nhiều rồi, một người nằm nhoài trên bàn, một người tựa ở trên ghế sô pha, miệng nói lời mê sảng.
Hoàng Tú Linh yên lặng mà bắt đầu sắp xếp bát đũa.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Hoàng Tú Linh hỏi.
"Là em, Xuân Lai." Người ngoài cửa nói.
Hoàng Tú Linh vừa nghe là Ngô Xuân Lai, cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa ra.
Một vị người trẻ tuổi dáng người cao lớn, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con xuất hiện ở trước cửa.
"Sư nương, sư phụ có ở nhà không?"
"Ở đây, nhưng mà uống nhiều với bạn, cậu đến đúng lúc lắm, giúp tôi đưa bọn họ lên giường với. Nếu không với sức của một mình tôi thì đúng là không xê dịch nổi." Hoàng Tú Linh tránh người ra, để hắn đi vào.
Ngô Xuân Lai rất hiển nhiên là thường xuyên đến, thuần thục đi vào, sau đó đưa Chu Quốc Sinh đang nằm ngoài trên bàn vào trong phòng.
"Sư nương, đây chính là Cao Cường đúng không?" Ngô Xuân Lai đi ra từ trong phòng đột nhiên hỏi.
"Cậu biết hắn?" Hoàng Tú Linh kinh ngạc hỏi.
"Em từng nghe người ta nói tới." Ngô Xuân Lai nói.
"Đều là cuyện xưa xửa xừa xưa rồi, còn nói hắn làm gì, em vào phòng lấy tấm chăn đắp lên cho hắn." Nhà không lớn, chỉ có một phòng, Cao Cường chỉ có thể ngủ sô pha.
"Haizz, được." Ngô Xuân Lai nghe vậy thì trở lại trong phòng một lần nữa.
Chờ lúc hắn cầm chăn đi ra, đúng dịp thấy Hoàng Tú Linh khom lưng lau dọn bàn.
Dáng người đầy đặn kia đã kích thích mãnh liệt đến thị giác của thiếu niên ngây ngô mới lớn này.
Yết hầu hắn rung động, vừa muốn tiến lên.
Hoàng Tú Linh giống như phát hiện ra, xoay người lại hỏi: "Xuân Lai, cậu tìm sư phụ cậu có chuyện gì không?"
"Em chuẩn bị xin sư phụ nghỉ mấy ngày, em muốn về quê một chuyến." Ngô Xuân Lai làm như không có chuyện gì xảy ra mà đắp chăn cho Cao Cường.
"Như vậy à, vậy chờ sư phụ cậu tỉnh rượu, tôi sẽ nói lại cho." Hoàng Tú Linh bưng mâm vào nhà bếp.
"Không có chuyện gì, không vội, thứ ba tuần sau em mới trở lại, ngày mai tự em nói với sư phụ cũng được."
"Vậy được rồi."
"Sư nương, vậy em đi về trước đây."
"Được, trên đường nhớ chậm một chút."
"Được."
Ngô Xuân Lai đi tới cửa, mở cửa ra, lại liếc mắt một cái, cho dù nhà bếp cách một tầng kính vẫn không ngăn được dáng người uyển chuyển của Hoàng Tú Linh.
Ánh mắt Ngô Xuân Lai rơi xuống trên người Cao Cường đang say đến bất tỉnh nhân sự trên ghế sô pha, trên mặt biến ảo không ngừng.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, nặng nề đóng cửa lại.
Hoàng Tú Linh cũng không để ý, chỉ xem Ngô Xuân Lai đã trở về rồi.
Căn bản không nghĩ tới Ngô Xuân Lai lại rón ra rón rén đi vào nhà bếp.
------
Dịch: MBMH Translate