Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1281 - Chương 1281: Ác Mộng.

Chương 1281: Ác Mộng. Chương 1281: Ác Mộng.

Ngô Xuân Lai giống như là nhập ma.

Hoàng Tú Linh chết rồi.

Chu Quốc Sinh chết rồi.

Chỉ còn dư lại một mình Cao Cường say rượu bất tỉnh, ngủ say như chết.

Ngô Xuân Lai từ đầu đến cuối đều không lộ ra bao nhiêu hối hận hay là kinh hoảng cả.

Sau đó còn lạnh nhạt mà sắp xếp lại mọi thứ trong phòng một hồi, tạo thành hiện trường giá họa cho Cao Cường.

Lúc này hắn mới nhẹ nhàng mở cửa, quan sát bốn phía một phen rồi đi ra ngoài.

Nói đến vận may hắn đúng là tốt, dọc theo đường đi đều không gặp phải người nào...

Cao Cường sau lưng hắn tức đến trợn mắt lên như sắp rách ra, nhưng mà mặc hắn giương nanh múa vuốt, cũng không tạo thành một chút xíu thương tổn nào đối với Ngô Xuân Lai.

"Tiếp dẫn đại nhân."

"Tiếp tục xem." Hà Tứ Hải trầm giọng nói.

Cao Cường chỉ có thể đè cơn giận xuống, yên lặng đi theo sau lưng.

Đúng lúc này, có mấy người đâm đầu đi tới.

"Là lính bảo an." Cao Cường nói.

Ngô Xuân Lai cũng nhìn thấy rồi, đang muốn tránh ra, lúc này Ngô Đông Sinh lại gọi hắn lại.

Sau đó đi lên trước hỏi: "Xuân Lai, sao em lại ở đây, là muốn đến nhà sư phụ của em sao?"

"Không... Không phải, em đến nhà của Hòa Thắng một chuyến, lần trước hắn dùng lò vi sóng làm cháy dây, để em qua giúp đỡ một hồi."

Ngô Xuân Lai đầu tiên là có chút kinh hoàng, nhưng tiếp theo càng nói càng trôi chảy.

Hai người là anh em, Ngô Đông Sinh quá quen thuộc với Ngô Xuân Lai rồi. Hắn vừa lên tiếng liền biết hắn đang nói dối, thế nhưng hắn cũng không nói gì.

Chỉ là dặn dò một câu nhớ về nhà sớm, liền trở lại trong đội ngũ tiếp tục đi tuần tra cùng với mọi người.

Cao Cường chuẩn bị tiếp tục theo Ngô Xuân Lai, Hà Tứ Hải lại kéo hắn lại, để hắn theo Ngô Đông Sinh.

Hà Tứ Hải trước đó đã nói, đây là giấc mộng của mấy người.

Giấc mộng của Ngô Xuân Lai trên căn bản đã kết thúc, hắn muốn nhìn một chút xem sau khi Ngô Xuân Lai rời đi sẽ xảy ra cái gì.

Hai người đi theo phía sau lính bảo an, một đường hướng về phía trước, dọc theo đường đi thỉnh thoảng còn gặp phải mấy người đi đường.

Nhưng vào lúc này, một người trẻ tuổi đi xe đạp đuổi theo từ phía sau bọn họ.

Nhìn dáng vẻ thì hẳn là uống rượu, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo.

"Đây là uống bao nhiêu thế?"

"Uống tới như vậy cũng dám đi xe, không sợ lao vào trong mương à?"

"Đây là Cốc Hòa Thắng của phân xưởng hai đúng chứ? Lần trước liền bởi vì uống nhiều mà ngã chổng vó trong bụi rậm, khiến cho một mặt đầy máu me, thế mà còn không biết ghi nhớ."

Mấy lính bảo an nghị luận sôi nổi, chỉ có Ngô Đông Sinh không nói chuyện.

Cốc Hòa Thắng chính là Hòa Thắng trong miệng Ngô Xuân Lai trước đó, rất hiển nhiên Ngô Xuân Lai là đang nói dối.

Ngay vào lúc này, truyền đến tiếng kinh hô của một người phụ nữ.

"Giết người rồi."

Theo giọng nói này, thôn sắt thép mới liền như ong vỡ tổ.

Người của lính bảo an nghe vậy, cũng không nói đùa nữa, vội vã đuổi tới.

...

Chuyện tiếp theo không cần nói cũng biết.

Lúc Ngô Đông Sinh nhìn thấy thảm trạng của một nhà Chu Quốc Sinh, sắc mặt hắn trắng xanh, phảng phất như đoán được cái gì đó.

Người khác chỉ xem là bị hiện trường vụ án dọa cho phát sợ. Dù sau tuy bọn họ làm bảo an, nhưng qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy mấy người chết, chớ nói gì là án giết người.

Nhưng mà Ngô Đông Sinh rất nhanh đã tỉnh táo lại, đồng thời không biết vô tình hay cố ý mà ám chỉ Cao Cường là hung thủ.

Ngô Xuân Lai biết chuyện của Cao Cường, Ngô Đông Sinh cũng biết, thế nhưng rất nhiều những người khác lại không biết.

Cho nên Ngô Đông Sinh cố ý nhắc đến chuyện năm đó, điều này làm cho lòng người bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Tốc độ của cảnh sát đến cũng không chậm, chuyện thứ nhất chính là hỏi dò tình huống từ lính bảo an.

Đây cũng là thói quen từ trước đến nay.

Mấy bảo an không chỉ nói lại tình huống hiện trường, hơn nữa còn chủ động nói tới việc của Cao Cường năm đó.

Rất nhanh, Cao Cường đang say rượu trực tiếp bị tóm lấy.

Hiện trường vụ án còn phát hiện một dây thừng dùng để gây án.

Dây thừng quấn quanh ở trên cổ Chu Quốc Sinh, mà trên sợi dây còn có vân tay của Cao Cường.

"Cứ như này, liền nhận định là tôi giết người sao?" Cao Cường lộ ra vẻ khó có thể tin được.

Hắn say đến bất tỉnh nhân sự, lẽ nào liền không có một người hoài nghi sao?

"Không, hay là có người đưa ra nghi vấn?"

Tốc độ của toàn bộ thế giới mộng cảnh bắt đầu tăng nhanh, cưỡng gian giết người, diệt cả nhà người ta, tình thế rất tồi tệ.

Cho nên thành lập tổ chuyên án, người phụ trách án này là Đinh Chí Vinh, có danh xưng thần thám ở tổ sở cảnh sát, từng nhận được rất nhiều vinh dự, được xưng là không có án mà hắn không phá được.

Nhưng mà rất hiển nhiên, cái danh thần thám này chứa rất nhiều nước.

Hắn làm tất cả, đều là vì leo lên trên.

Có động cơ gây án, có hung khí gây án, người lại bị bắt hiện trường vụ án, chuyện này còn cần điều tra sao?

Nghi lại không nhận tội.

Không sao cả, có thừa biện pháp để hắn nhận tội.

Có thể nói vận may của Cao Cường quá kém, gặp phải một thần thám như thế.

Cũng không biết ở trong quá khứ, hắn đã vu oan giá hoạ cho biết bao nhiêu người nữa.

Sau khi Cao Cường nhận tội, mộng cảnh này trên căn bản cũng đã gần kết thúc.

"Cứ như vậy sao?" Cao Cường một mặt mờ mịt.

"Đương nhiên là không rồi."

Hà Tứ Hải chuyển động chuôi dù, lập tức long trời lở đất, cảnh sắc xung quanh lại biến hóa lần nữa.

Bọn họ ở trong một công viên.

Cách đó không xa, người một nhà Ngô Xuân Lai đang ăn cơm dã ngoại.

Trên thực tế, sau đó Ngô Xuân Lai có kết hôn, còn sinh một trai một gái, cuộc sống vô cùng tốt.

Thế giới này chính là không công bằng như thế.

Về phần chuyện năm đó, phảng phất như đã bị hắn triệt để ném ra sau đầu.

"Anh có biết, thứ Ngô Xuân Lai quan tâm nhất chính là gì không?"

Cao Cường lắc lắc đầu.

"Thứ hắn quan tâm nhất chính là hình tượng của mình ở trước mặt vợ và con. Hắn vẫn luôn duy trì hình tượng một người cha tốt ở trước mặt bọn họ, loại tiềm thức này đã khắc vào trong xương. Anh nhìn xem, cho dù hắn ở trong mơ đều duy trì loại hình tượng này."

Cao Cường nhìn lại theo ngón tay của Hà Tứ Hải, quả nhiên liền thấy dáng vẻ hiền lành tri tâm của Ngô Xuân Lai ở trước mặt vợ con.

Cẩn thận giúp vợ chỉnh lại tấm lót dã ngoại.

Nói chuyện lịch sử với con trai, chơi đùa cùng con gái, cho dù nhìn thế nào thì đây đều là hình tượng một người chồng hoàn mỹ.

"Cho nên muốn trừng phạt loại người này thì phải phá tan thứ hắn quan tâm nhất."

Hà Tứ Hải nói xong, xoay chuôi dù một cái, bọn họ lại quay về trong nhà Chu Quốc Sinh.

Ngô Xuân Lai bắt đầu lặp lại mộng cảnh trước đó, căn bản không biết vợ con đang trốn ở gần đó, vẻ mặt đầy khiếp sợ, khó có thể tin được mà nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.

Đương nhiên Hà Tứ Hải cũng làm một ít che đậy thích hợp, không nên lấy người đã chết rồi ra sỉ nhục.

Bọn họ nhìn Ngô Xuân Lai phát tiết thú tính của hắn giống như là ma quỷ.

Bọn họ nhìn Ngô Xuân Lai giết người với vẻ mặt lạnh lùng.

Bọn họ nhìn Ngô Xuân Lai bình tĩnh mà quét dọn hiện trường, vu oan giá hoạ.

Giống như một sát thủ máu lạnh, không có chút tình cảm nào.

Điều này làm cho vợ con Ngô Xuân Lai cảm thấy từng cơn ớn lạnh, nhiều lần giãy giụa muốn tỉnh lại từ trong mộng, cũng may được Hà Tứ Hải ổn định lại đúng lúc.

Nhưng mà chờ sau khi Ngô Xuân Lai rời đi với vẻ mặt thản nhiên, Hà Tứ Hải không quan tâm đến bọn họ nữa.

Con gái của Ngô Xuân Lai - Ngô Lan Quyên tỉnh lại từ trong ác mộng. Nàng ngồi dậy sửng sốt một chút, đi ra cửa phòng chuẩn bị uống nước.

Nhưng mà vừa tới phòng khách, bị một bóng người làm cho sợ hết hồn, định thần nhìn lại, mới phát hiện là anh trai Ngô Chí Cương.

"Anh, hơn nửa đêm, hù chết người." Ngô Lan Quyên bất mãn nói.

"Em không phải cũng vậy à, hơn nửa đêm, em dậy làm gì?"

"Em gặp ác mộng, đi ra uống nước."

"Ồ, em cũng gặp ác mộng sao?" Ngô Chí Cương nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

"Cái gì gọi là em cũng vậy, anh cũng gặp ác mộng sao?"

Ngô Lan Quyên kinh ngạc nhìn về phía Ngô Chí Cương.

Ngô Chí Cương gật gật đầu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Là ác mộng gì? Giết người sao?"

Chỉ là một giấc mơ, hắn không thể bởi vậy mà nghi ngờ cha mình cưỡng gian giết người được, cho nên hắn chỉ nói giết là người.

Nhưng mà Ngô Lan Quyên lại gật gật đầu, sau đó hỏi: "Là ba sao?"

Ngô Chí Cương sửng sốt rồi.

Bọn họ không phát hiện, ở cửa phòng bếp, còn có một người bóng đang đứng ở nơi đó.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment