"Ba ba, chúng ta có muốn nên để Huyên Huyên cùng vào ăn sáng hay không?" Đào Tử hỏi Hà Tứ Hải.
"Ừm sao, ừm sao…" Uyển Uyển cũng gật đầu liên tục.
"Không có chuyện gì, không cần đâu." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy nàng sẽ không làm bạn tốt với chúng con nữa nha."
"Yên tâm đi, chờ buổi trưa có đồ ăn ngon, nàng lẽ làm bạn tốt với con thôi." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?" Đào Tử còn có chút nửa tin nửa ngờ...
Uyển Uyển cũng gật gật đầu, nở nụ cười, nàng cảm thấy ông chủ nói rất có đạo lý.
"Ăn nhanh lên một chút, sáng sớm hôm nay chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm đó."
"Được nha, a ô, a ô..."
Động tác của hai đứa nhóc vô cùng khoa trương nhưng lại không ăn được bao nhiêu vào miệng cả.
Ăn sáng xong, mọi người ra cửa, chuẩn bị đến khách sạn trước.
Lần này không cần Uyển Uyển, tuy nhiều đồ, thế nhưng một người cầm một ít cũng có thể mang hết đi trong một chuyến.
Lúc đi ngang qua cửa thang máy, Hà Tứ Hải còn nghe thấy tiếng tức giận của Huyên Huyên ở nhà.
Không nhìn cũng biết nàng hiện tại nhất định là đang trở tay xoa eo, giẫm chân.
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc quan tâm đến nàng, đến buổi trưa là tốt rồi.
Mọi người lái xe đi thẳng tới khách sạn mà Chu Ngọc Quyên đặt.
Khách sạn tên là Khánh Hỉ Lâu, ngụ ý rất tốt, rất nhiều người đều đặt tiệc cưới ở đây.
Cấp bậc của khách sạn này không phải là rất cao, nhưng cũng không tính là thấp. Chu Ngọc Quyên vừa ý nơi này, chủ yếu chính là hướng về phía tên gọi của nó.
"Dì đã đặt thực đơn buổi trưa tốt nhất ở khách sạn này rồi, lương duyên thính, hỉ kết lương duyên. Chúng ta đi lên phòng khách trước, sắp xếp đồ vật một hồi, đợi lát nữa mọi người chỉ cần trực tiếp xuống là được..."
Chu Ngọc Quyên vừa nói, vừa dẫn mọi người đi về phía trước.
Lúc này, một nhân viên phục vụ khách sạn vội vàng đi ra nghênh đón.
"Lâm phu nhân, ngài đã tới."
Đối phương hẳn là có biết thân phận của Chu Ngọc Quyên, rất là tôn kính đối với Chu Ngọc Quyên.
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Hà Tứ Hải, nàng chủ động nói: "Nói đến đây, còn phải cảm ơn La tổng- La Thiên Chí, hắn biết cháu muốn dùng nên liền không nói hai lời, trực tiếp sắp xếp giúp chúng ta luôn."
"Khách sạn cũng thuộc về tập đoàn Thiên Hợp sao?"
"Vậy cũng không phải, nhưng mà La tổng kinh doanh ở Hợp Châu nhiều năm như vậy, vẫn phải có chút mặt mũi này, không giống như Kiến Xuân vừa tới, ai cũng không nhận ra, đều là một vệt đen."
Lời này nói ra, đúng thật là đủ hàm ý.
Hà Tứ Hải cười cười không nói chuyện.
"Cháu cũng đừng trách dì nói việc này cho La Thiên Chí, chủ yếu là khách sạn vừa ý lại thực sự quá khó tìm. Dì vừa nhìn khách sạn này đã thấy thích rồi. Cháu nhìn phong cách trang hoàng xem, rất là vui vẻ..."
Đúng là rất vui vẻ, kiểu phong cách Trung Quốc truyền thống, lấy màu đỏ làm chủ, trạm trổ rồng phượng, đập vào mắt là tâm ý cát tường tràn đầy vui mừng.
"Chuyện làm ăn của khách sạn rất tốt, từ hiện tại đến cuối năm nay, ngày tốt và ngày nghỉ lễ đều đã được đặt trước. Nếu không phải là La tổng mặt mũi lớn, căn bản là không đặt được..."
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, hóa ra là nguyên nhân này, nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không để ý, trước đó nhờ La Hoan mua nhiều đồ cưới như vậy, La Thiên Chí không thể không biết được.
Đi lên lầu, đi tới phòng khách mà Chu Ngọc Quyên đặt, bên trong đã có mấy người.
Hà Tứ Hải biết hai người trong đó, là tài xế của Chu Ngọc Quyên và Lâm Kiến Xuân.
Ngoài ra, còn có hai người dì.
"Đây là người lát nữa sẽ giúp đỡ đóng gói." Chu Ngọc Quyên chủ động giới thiệu.
"Dì vốn định tìm một người bắt bút, thế nhưng ngẫm lại như vậy có vẻ như không thành tâm. Dì đã thương lượng với Bội Lan một chút rồi, sẽ do dì tới bắt bút."
Hà Tứ Hải nhìn thấy trong phòng còn bày một cái bàn dài, trên bàn đặt bút mực và lụa dài màu đỏ.
Thì ra đây là tác dụng của ghi chép sính lễ.
"Cũng đừng chậm trễ nữa, chúng ta bắt đầu đi." Chu Ngọc Quyên cởi áo khoác ra, bày ra dáng vẻ chuẩn bị làm một vố lớn.
Uyển Uyển ở bên cạnh tuốt tuốt ông tay áo không tồn tại của mình, cũng bày ra dáng vẻ bận rộn.
"Được rồi, con và Đào Tử chơi ở một bên đi, cũng có thể xem ti vi." Chu Ngọc Quyên có chút buồn cười mà sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Gian phòng mà Chu Ngọc Quyên đặt tương đối lớn, không chỉ có một gian, mà gần như không khác gì nhà ở.
"Dì à, nếu như dì cảm thấy mệt thì có thể đi vào gian phòng bên trong nghỉ ngơi một hồi." Chu Ngọc Quyên rót một chén nước đưa cho bà nội rồi nói.
Một đường lái xe lại đây, bà nội bị say xe, cảm giác có chút không dễ chịu.
"Dì không có chuyện gì, một hồi là tốt thôi. Mọi người không cần quan tâm đến bà, cứ bận chuyện của mọi người đi." Bà nội nhận nước uống một hớp, cảm giác tốt hơn rất nhiều.
"Cháu đi lấy ít đồ." Lúc này Hà Tứ Hải nói.
Nói xong hắn xoay người đi vào gian phòng.
Mọi người có chút không rõ, không rõ hắn vào phòng gian lấy cái gì.
Thế nhưng rất nhanh đã thấy hắn ôm một cái rương lớn đi ra.
"Đây là cái gì thế?" Bà nội có chút ngạc nhiên hỏi.
"Sính lễ." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong hắn đặt rương xuống đất, cảm giác gian nhà đều chấn động một chút.
"Trong này rốt cuộc có bao nhiêu đồ thế?" Bà nội có chút giật mình.
Ngay cả Đào Tử và Uyển Uyển đều tò mò tiến tới gần.
"Không có bao nhiêu, nếu như bà nội yêu thích thì cháu có thể tặng bà một rương." Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp mở rương ra.
Chỉ thấy trong rương có bày một bộ xiêm y màu xanh, nhìn cách thức thì là một bộ cổ trang, phía trên quần áo là cánh tay xuyến, vòng tay, ngọc bội, đai lưng, Phượng Sai...
"Đây là đồ cưới?" Người có kiến thức rộng như Chu Ngọc Quyên lập tức nhận ra.
"Đồ cưới không phải là màu đỏ sao?" Dương Bội Lan ở bên cạnh nghi hoặc hỏi.
Bà nội cũng gật gật đầu, nàng cũng chỉ thấy qua màu đỏ.
"Đây là quần áo của triều Đường, cũng là nguồn gốc ám chỉ trai thanh gái lịch, đại khái đến thời Minh mới trở thành đồ cưới màu đỏ như chúng ta bây giờ."
Chu Ngọc Quyên vẫn rất có nghiên cứu đối với phương diện này, chủ yếu là bởi vì Lâm Kiến Xuân thích sưu tầm đồ cổ. Minh Kháp Ti Pháp Lang Phù Thức Lô giống con vịt mà các nàng Đào Tử nhìn thấy lúc lần đầu đến nhà chính là một món đồ cổ.
"Lúc kết hôn, Vãn Chiếu sẽ mặc bộ này." Hà Tứ Hải nói xong, cầm trang sức phía trên quần áo lên, lộ ra tầng dưới, mọi người không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Chỉ thấy phía dưới rương đầy vàng bạc châu báu, khiến cho người ta hoa cả mắt.
"Đây cũng quá lợi hại rồi." Đào Tử không nhịn được mà nói.
"Nếu như con yêu thích, sau này ba sẽ tặng cho con mấy rương." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Cháu đây là có bao nhiêu thế, không nên dễ dàng đồng ý với trẻ nhỏ." Bà nội cười, nhẹ nhàng đánh vai hắn một cái, phỏng chừng là không tin.
"Có rất nhiều, chất thành núi." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
"Hi hi… Cháu cũng có." Uyển Uyển móc móc ở trong túi trước ngực, móc ra một viên bảo thạch màu lam.
Mọi người đều biết Hà Tứ Hải có tiền, lần cầu hôn trước đó bọn họ đã từng thấy qua rồi, nhưng mà lúc này lấy một rương lớn ra đúng là vẫn khiến cho người ta cảm thấy chấn động.
"Được rồi, xin nhờ mọi người kiểm lại một chút đi." Hà Tứ Hải đứng dậy.
Sau đó dặn dò: "Bộ quần áo này là cùng bộ với đồ trang sức, là thứ quý giá nhất."
Đây không phải là đồ cưới bình thường.
Mọi người nghe vậy liền bắt đầu sắp xếp lại.
Hai người dì mang đến đủ các loại hộp to to nhỏ nhỏ và giấy màu.
Dương Bội Lan phụ trách kiểm kê vật phẩm, hai người phụ trách đóng gói.
Mà Chu Ngọc Quyên phụ trách viết danh sách, một tay chữ viết tương đối đẹp.
Thực ra Hà Tứ Hải có thể tự mình viết, dù sao hắn cũng thu được tài nghệ thư pháp của Điền Gia Bằng. Tuy Điền Gia Bằng không phải là nhà thư pháp nổi tiếng, thế nhưng mấy chục năm lại không lười biếng, một tay thư pháp vô cùng thâm hậu, cũng không kém hơn một số đại sư.
Nhưng mà nếu Chu Ngọc Quyên đã chủ động giúp đỡ Hà Tứ Hải cũng không muốn từ chối ý tốt của nàng.
"Hi hi…Mẹ thật là lợi hại, mẹ thật là giỏi nha."
Uyển Uyển ở bên cạnh không khỏi thán phục.
Nhóc con cực kỳ đơn thuần, cũng không phải là nịnh hót, mà là lời nói xuất phát từ đáy lòng. Nàng cảm thấy mẹ chính là người mẹ tốt nhất trên thế giới, là người mẹ lợi hại nhất.
Chuyện này khiến cho Chu Ngọc Quyên vô cùng cao hứng, ba phần thư pháp được thể hiện ra vô cùng ý cảnh.
------
Dịch: MBMH Translate