"Em hiện tại rất tức giận."
"Được rồi, chị biết rồi."
"Em siêu cấp siêu cấp tức giận."
"Hừm, sau đó thì sao."
"Các nàng tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao có thể như vậy chứ? Chúng em chính là bạn tốt nha, ai nha, ai nha... Em tức giận nha."
Lưu Vãn Chiếu bị dáng vẻ của nàng chọc cho có chút muốn cười, nhưng đành mạnh mẽ nhịn xuống, hiện tại hình như không quá thích hợp để cười cho lắm.
"Được rồi, chúng ta đi nhanh một chút đi, nếu không cũng sẽ muộn mất."
"Đi, đi nơi nào? Em muốn chờ các nàng trở về, em muốn… em muốn… em muốn cãi nhau cùng với các nàng..." Huyên Huyên trở tay chống nạnh, khí thế hùng hổ.
"Chúng ta chính là đi gặp Đào Tử và Uyển Uyển." Lưu Vãn Chiếu vội vàng nói.
"Gặp các nàng, em mới không gặp các nàng. Em hiện tại đang tức giận, đang tức giận, ai, chị không thấy sao? Em, rất, tức, giận…" Huyên Huyên trở tay chỉ vào mình, phồng miệng, biểu thị chính mình rất tức giận.
Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà dùng tay đâm đâm.
Huyên Huyên đang buồn bực thấy thế lập tức vỗ tay nàng xuống.
Quá không tôn trọng người, nàng còn đang tức giận mà.
"Được rồi, được rồi, biết em tức giận, cho nên Đào Tử và Uyển Uyển đang xếp một bàn ở khách sạn, chuẩn bị bồi tội với em."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, lừa em là chó con, buổi trưa hôm nay em có thể đi xem xem, tuyệt đối là một bàn đồ ăn ngon lớn."
"Em… Em mới không đi, em còn đang tức giận."
"Được rồi, không nên tức giận nữa, tức giận sẽ biến thành bà lão, em muốn biến thành bà lão sao?"
"Không... Không muốn."
"Cho nên, em không nên tức làm gì."
"Nhưng mà… Nhưng mà em chính là không nhịn được mà muốn tức giận nha, quá làm người tức giận rồi, em tức giận nha."
"Em tức giận ở trong này cũng vô dụng thôi, chờ đến lúc nhìn thấy Đào Tử và Uyển Uyển rồi tức giận ngay trước mặt cho các nàng nhìn không được hay sao?"
"Được nha."
Lưu Vãn Chiếu: ...
"Em không phải vì một bàn đồ ăn ngon mà mới đi gặp các nàng đâu."
"Được, chị biết rồi."
"Em là vì muốn tức giận cho các nàng nhìn mới đi nha."
"Biết rồi, biết rồi, đi nhanh một chút, đừng tới trễ."
"Huyên Huyên, Vãn Chiếu, các con nhanh một chút, đang mè nheo cái gì đó?"
"Tới ngay." Lưu Vãn Chiếu vội vàng nói.
Huyên Huyên liếc bản thân mình một thân quần áo đẹp đẽ, nhìn lại Lưu Vãn Chiếu cũng một thân quần áo đẹp đẽ, đột nhiên cảm giác thấy không đúng chỗ nào đó.
"Chị, ba mẹ cũng muốn đi sao?"
"Đúng vậy."
"Trẻ con cãi nhau, vì sao ba mẹ lại muốn đi?"
"Sợ các em đánh lên."
"Đánh lên? Em cũng không sợ các nàng, em rất là lợi hại."
"Đúng, em lợi hại nhất."
"Sao em cứ cảm thấy chị nói chuyện không thành tâm một chút nào, như đang lừa trẻ nhỏ vậy."
"Nào có, đều là ảo giác của em thôi."
…
Nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu lôi kéo Huyên Huyên xuống, Lưu Trung Mưu vội vàng bắt chuyện một tiếng.
"Ba ba."
Huyên Huyên tránh thoát tay Lưu Vãn Chiếu, nhào vào trong lồng ngực Lưu Trung Mưu.
Sau đó khịt khịt mũi, đánh giá một thân quần áo mới của Lưu Trung Mưu một hồi.
"Ba ba, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi Khánh Hỉ Lâu."
"Khánh Hỉ Lâu? Là chỗ nào?"
"Là khách sạn."
"Khách sạn? Chỗ ăn cơm?"
"Đúng vậy, buổi trưa hôm nay chúng ta đi Khánh Hỉ Lâu ăn cơm."
"Có phải có là rất nhiều đồ ăn ngon."
"Đúng, một bàn rất lớn, tất cả đều là đồ ăn ngon."
"Ha ha, thì ra chị gái nói thật nha." Huyên Huyên cuối cùng cũng hài lòng rồi.
Nàng bắt đầu cân nhắc, có nên tha thứ cho Đào Tử và Uyển Uyển hay không.
Nghĩ đến cuối cùng, quyết định nếu như có rất nhiều đồ ăn ngon, vậy thì tạm thời tha thứ cho các nàng vậy.
"Huyên Huyên, đến chỗ của mẹ, ba ba lái xe." Tôn Nhạc Dao đứng một bên khác gọi sang.
Huyên Huyên vội vàng thả Lưu Trung Mưu ra, bọn họ phải nhanh một chút.
Nếu không đồ ăn ngon bị ăn hết mất thì phải làm sao bây giờ?
Nha đầu này, vừa nãy còn một bộ dáng vẻ tức giận, hiện tại tại sao lại vui cười hớn hở rồi?
Sau khi lên xe, trong lòng Tôn Nhạc Dao cảm thấy rất là kỳ quái.
...
"Là nơi này không có sai chứ?" Lưu Trung Mưu dừng xe lại, mang theo người một nhà đi tới trước Khánh Hỉ Lâu.
"Chị Chu nói chính là chỗ này." Tôn Nhạc Dao lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, phía trên có bức ảnh Chu Ngọc Quyên gửi cho nàng.
"Vậy chúng ta đi vào... Ạch..."
Huyên Huyên đã chạy vào rồi, đang đứng ở trong khách sạn xoa eo, nhìn xung quanh.
"Bạn nhỏ, em tìm ai thế?" Một người phục vụ đi tới hỏi.
Huyên Huyên có chút khiếp đảm, nhưng mà quay đầu lại nhìn thấy ba mẹ và chị đều đi vào, lại không còn sợ nữa.
"Em tìm Đào Tử và Huyên Huyên." Huyên Huyên nói.
"Hả?" Người phục vụ có chút mơ hồ.
Thấy người phục vụ không rõ, Huyên Huyên có lòng tốt giải thích: "Các nàng chọc giận em rồi, em rất tức giận nha, cho nên bọn họ muốn mời em ăn cơm cơm, xếp một bàn thật nhiều đồ ăn ngon, để em tha thứ cho các nàng."
Nhân viên phục vụ: ...
"Chúng ta đến lương duyên thính."
Lưu Vãn Chiếu đi tới lúng túng kéo nàng lại.
"Được, mời đi theo tôi." Người phục vụ vội vàng đi trước dẫn đường.
"Nơi này còn rất lớn nha, nếu không làm tiệc cưới của Vãn Chiếu ở ngay đây luôn đi."
Lưu Trung Mưu đánh giá bốn phía, cảm thấy hoàn cảnh rất tốt, mấy cái phòng đi ngang qua cũng rất lớn.
"Rất nhiều người lựa chọn nhà chúng tôi để tổ chức tiệc cưới…" Nhân viên phục vụ nghe vậy lập tức chào hàng.
Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao cũng thỉnh thoảng hỏi vài câu.
Lưu Vãn Chiếu lại không quá để ý, những chuyện này giao cho Hà Tứ Hải là tốt rồi. Nàng tin tưởng hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Mà Huyên Huyên thì lại càng không để ý rồi. Nàng hiện tại chỉ muốn gặp Đào Tử và Uyển Uyển, gặp một bàn lớn, không biết có lớn bằng cái bàn vừa thấy trong đại sảnh hay không.
"Chị, em nghe thấy tiếng của Uyển Uyển." Huyên Huyên cao hứng nói.
"Phía trước chính là Lương Duyên Thính." Nhân viên phục vụ nói.
Bản thân Lương Duyên Thính chính là một đại sảnh rất lớn, thế nhưng trong ngày thường sẽ tách ra dùng, chớp mắt có thể biến thành một cái phòng đơn.
Lúc sắp tới cửa, Huyên Huyên suy nghĩ một chút, bày ra một dạng mình rất tức giận, sau đó ưỡn bụng, lúc này mới theo ba mẹ đi vào.
"Huyên Huyên."
Đào Tử và Uyển Uyển lập tức chạy tới.
"Hứ."
Huyên Huyên ôm cánh tay, biểu thị mình còn đang tức giận, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào chiếc bàn bên cạnh.
Oa, thật thật lớn nha.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, mình còn đang tức giận, mình còn đang tức giận...
Trong lòng Huyên Huyên nói thầm.
"Huyên Huyên, chị làm sao thế?" Đào Tử hỏi.
"Bàn thật lớn."
Huyên Huyên: o((⊙﹏⊙))o
Đào Tử và Uyển Uyển: ? ?
"Thân gia tới rồi." Mà lúc này hai vợ chồng Trương Lục Quân cũng đứng dậy tới đón vợ chồng Lưu Trung Mưu.
Hai bên đã sớm quen thuộc, nhưng chút hình thức này thì vẫn phải có.
Mọi người nói chuyện một trận.
Bà nội ngồi ở thủ tọa, mọi người lấy bà nội làm trung tâm tản ra ngồi xung quanh.
"Thực ra đều không phải người ngoài…" Chu Ngọc Quyên lên tiếng.
Sau đó Trương Lục Quân đưa cho Lưu Trung Mưu thư mời và danh mục quà tặng.
Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu cũng rất kinh ngạc, không ngờ lại chính thức như vậy. Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ là đi lướt qua một chút.
Lưu Trung Mưu còn đang nghiên cứu thư mời, Tôn Nhạc Dao tiện tay kéo danh mục quà tặng ra nhìn lướt qua, không khỏi kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.
Phía trước danh mục quà tặng vẫn còn tính là bình thường, kẹo bốn màu, bánh hỉ, bào ngư, nhân sâm...
Nhưng càng về sau lại càng quý trọng, hồng bao, đồ trang sức, biệt thự, bất động sản, vàng bạc châu báu… quả thực khiến cho mắt người không kịp nhìn.
Đặc biệt là vàng bạc kim châu lại vô cùng đơn giản mà thô bạo.
Ví dụ như dây chuyền trân châu 14MM.
Mười cặp chén vàng.
Một trăm viên bánh càng.
Một trăm viên đủ loại bảo thạch.
...
Tôn Nhạc Dao nhìn đến cuối cùng, đều có chút mất cảm giác rồi.
Sính lễ thôi đã cho nhiều như vậy, nàng đang nghĩ, bọn họ phải bồi bao nhiêu của hồi môn mới đủ đây?
------
Dịch: MBMH Translate