Sau khi Tôn Nhạc Dao lặng lẽ đưa danh mục quà tặng cho Lưu Trung Mưu, hắn cũng chấn kinh đến nói không ra lời.
Một hồi lâu mới nói: "Cái này... Cái này cũng quá nhiều rồi."
"Vãn Chiếu mới là bảo vật vô giá, bao nhiêu cũng không nhiều." Dương Bội Lan nói.
Lời này nói tới ra đúng là êm tai.
Tôn Nhạc Dao biết rõ là lời khách sáo, nhưng nghe cũng cảm thấy hài lòng.
"Không thể nói như thế được, Vãn Chiếu có thể gả cho Tứ Hải, cũng không biết là phúc khí nàng đã tu luyện mấy đời, nói tóm lại, là nhà chúng tôi chiếm tiện nghi rồi." Tôn Nhạc Dao nói.
Lưu Trung Mưu tán thành gật gật đầu, đây không phải là lời khách sáo gì, mà là sự thực.
Lưu Vãn Chiếu gả cho Hà Tứ Hải, có thể nói tương lai của nàng sẽ có khả năng vô hạn.
Trong lòng người đều có một cây cân, bọn họ lại không ngốc.
"Thôi được rồi, nào có ai là phúc khí của ai, đều là của nhau." Bà nội ở bên cạnh nghe vậy liền nói.
"Bà cụ nói có lý, cuộc sống mà, không ai chiếm tiện nghi của ai cả, giúp đỡ lẫn nhau mới là vợ chồng." Chu Ngọc Quyên cười nói.
"Lý thì chính là như vậy, nhưng mà sính lễ đưa nhiều như vậy, chờ lúc bọn nhỏ kết hôn, đồ cưới mà chúng tôi cho liền có vẻ keo kiệt rồi." Tôn Nhạc Dao cảm khái.
Nàng ăn ngay nói thật, không phải chuyện mất mặt gì.
"Dì à, không cần các người cho đồ cưới, chúng con cũng không thiếu cái gì cả."
"Các cháu không thiếu là chuyện của các cháu, chú dì có cho hay không là chuyện của chú dì, gả con gái, sao có thể không cho một chút đồ cưới nào được." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh nghe vậy liền nói.
Hắn nói xong liền cầm danh mục quà tặng lên, chỉ vào dòng chữ một căn biệt thự ở phía trên rồi hỏi: "Biệt thự này là ở chỗ nào?"
"Hẳn là sơn trang Bích Hồ đúng chứ?" Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu.
"Sơn trang Bích Hồ, như này cũng quá quý giá rồi, các cháu vẫn nên giữ lại cho chính mình ở đi, căn nhà bây giờ của chú dì đã đủ ở rồi."
"Cháu mua hai căn gần nhau, chủ yếu là sợ sau này Vãn Chiếu nhớ các người, lui tới cũng thuận tiện."
Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu: ...
Bọn họ cũng biết Hà Tứ Hải hiện tại có tiền, rất có tiền, nhưng như này cũng quá tùy hứng rồi.
“Nhà bây giờ không phải là cũng rất tốt sao?" Tôn Nhạc Dao nói.
"Không nói là không tốt, thế nhưng hoàn cảnh ở biệt thự sẽ khá hơn một chút, còn có một cái sân lớn, có thể trồng chút hoa cỏ." Hà Tứ Hải giải thích nói.
"Ở biệt thự rất thoải mái, dì trước đây cũng thích trồng thêm chút hoa cỏ, nếu như không phải vì chăm sóc Uyển Uyển… Bọn dì trước đây cũng mua một căn ở sơn trang Bích Hồ, vẫn luôn để trống, đến lúc đó bọn dì cũng sẽ chuyển tới." Chu Ngọc Quyên cười nói.
"Đúng vậy, bà nội, ba mẹ, đến lúc đó các người cũng chuyển tới ở cùng chúng con luôn đi." Hà Tứ Hải lại nói với mấy người bà nội.
"Chúng ta thì thôi đi, ở nông thôn rất tốt." Bà nội nghe vậy thì liên tục xua tay.
"Đúng, hai vợ chồng các người mới cưới, ba mẹ không quấy rầy làm gì." Trương Lục Quân cũng vội vàng nói.
Dương Bội Lan há miệng, cuối cùng lại không nói gì.
"Vậy cũng không được, chờ sau khi Vãn Chiếu sinh em bé, con còn muốn các người trông con giúp con nữa, lại nói biệt thự rộng lớn, phòng cũng nhiều, không ảnh hưởng một chút nào."
Bà nội nghe nói chuyện trông cháu thì có chút động lòng.
Trương Lục Quân còn định nói thêm, Hà Tứ Hải trực tiếp xen lời hắn: "Trước không nói chuyện này nữa, đến lúc đó lại nói sau."
"Đúng, ngày hôm nay chủ yếu là nói chuyện sính lễ." Chu Ngọc Quyên cũng cười nói, kéo câu chuyện trở về chủ đề ban đầu.
"Được rồi, tạm thời không nói chuyện biệt thự nữa, chú dì cũng chỉ có là hai đứa con gái, sớm muộn gì cũng là các cháu mà thôi." Lưu Trung Mưu cười nói.
"Ai, nghĩ như vậy là được rồi." Chu Ngọc Quyên nói.
"Nhưng mà chén vàng, bánh vàng, bảo thạch gì đó thì không cần thiết cho lắm, khiến cho chú dì giống như là bán con gái không bằng." Lưu Trung Mưu lại nói.
Lưu Vãn Chiếu ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh, lúc này không có chỗ cho nàng nói chen vào.
"Chú Lưu, chú không phải yêu thích đồ cổ sao? Những thứ này mặc dù là vàng nhưng đều là đồ cổ. Cháu lựa chọn vàng là bởi vì kết hôn mà, ngụ ý tốt, về phần bảo thạch thì là làm đồ trang sức cho dì." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Trung Mưu còn định nói thêm.
Hà Tứ Hải khoát tay áo, nói: "Không phải là cháu mạnh miệng, tiền tài hiện tại đã không còn quá nhiều ý nghĩa gì đối với cháu, có thể sử dụng thì mới có ý nghĩa, nếu không thì chẳng khác gì là tường đá cả."
"Cháu cũng nói với chú luôn, một đống đồ lớn trên danh mục quà tặng, bao gồm cả ngôi biệt thự kia, đều không phải là thứ quý giá nhất, thứ quý giá nhất chính là đồ cưới."
"Đồ cưới?" Hai vợ chồng Lưu Trung Mưu nghe vậy thì rất là nghi hoặc.
Bọn họ cẩn thận tìm kiếm trong danh mục quà tặng, quả nhiên trong đó có ghi chép một bồ đồ cưới.
Trước đó bọn họ cũng không để ý.
"Quần áo này có chỗ đặc biệt nào sao?" Lưu Trung Mưu tò mò hỏi.
Tôn Nhạc Dao còn tò mò quay đầu lại nhìn về phía đống sính lễ chồng chất kia.
Nhưng mà tất cả đều được hộp quà màu đỏ quấn kín, căn bản không nhìn ra gì cả.
"Nếu không, để Vãn Chiếu đổi thử xem, bà cũng muốn nhìn một chút đây." Bà nội ở bên cạnh nói.
"Hiện tại sao?"
Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hà Tứ Hải, nàng thực ra cũng rất muốn biết.
"Nếu bà nội đã nói như vậy, vậy em liền đổi thử xem đi."
Hà Tứ Hải nói xong liền đứng dậy, rất một cái hộp ra từ trong đống sính lễ, bên trong chính là bộ đồ cưới kia.
Bao gồm cả đồ trang sức đều được xếp chỉnh tề ở bên trong.
"Nhưng mà chỗ này không có chỗ thay đồ." Lưu Vãn Chiếu nhận bộ đồ mà Hà Tứ Hải đưa tới rồi nhìn trái nhìn phải, lộ vẻ khó xử.
"Không có chuyện gì, tiểu Trần, Tiểu Đỗ, hai người đi tìm cái màn chắn lại đây." Chu Ngọc Quyên kéo cửa, nói với hai vị tài xế kiêm bảo tiêu ở bên ngoài.
Ba nhóc con ngồi ở bên cạnh, nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, không hiểu bọn họ đang nói cái gì, liền cảm thấy thật là nhàm chán.
Thứ Huyên Huyên quan tâm chính là lúc nào mới có thể cơm.
Cuối cùng nàng không nhịn được mà hỏi Đào Tử và Uyển Uyển: "Chúng ta lúc no mới ăn cơm thế?"
Đào Tử và Uyển Uyển sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu.
"Em không biết nha."
"Vậy sẽ có một bàn ăn ngon sao?" Huyên Huyên lại hỏi.
Hai người vẫn lắc đầu một cái.
"Hừ, làm sao cái gì cũng không biết thế?" Huyên Huyên lại tức rồi.
Cảm giác các nàng xin lỗi không thành tâm một chút nào.
"Hi hi… Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi." Chỉ thấy tay nhỏ của Uyển Uyển liên tục vồ về phía không trung, sau đó trực tiếp biến mất, sau đó liền cầm một chiếc xe cứu thương đồ chơi xuất hiện.
Khá lắm, nàng trực tiếp đưa bàn tay đến thùng đồ chơi của Đào Tử đồ, lấy đồ chơi tới.
"Ai ~ a ~ ai ~ a..."
Uyển Uyển đè xe cứu thương lại, dùng sức kéo về sau một đoạn, sau đó buông tay một cái, va về phía cánh tay nhỏ của Huyên Huyên.
Em đang tức giận, em mới sẽ không chơi, Huyên Huyên nghĩ thầm.
Sau đó...
"Ai ~ a ~ ai ~ a… Đào Tử, xe cứu thương đụng vào em rồi, ha ha..."
Chơi xe cứu thương thật vui.
Mà lúc này Lưu Vãn Chiếu đã thay quần áo xong, cẩn thận từng li từng tí một đi ra từ phía sau màn chắn.
"Thật sự xin lỗi, bởi vì là đồ cổ trang nên tốn một chút thời gian." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Đây là đồ cưới phong cách triều Đường?" Lưu Trung Mưu kinh ngạc nói.
Lưu Vãn Chiếu cười cười, Phượng Sai trên đầu đung đưa nhẹ theo động tác của nàng, vô cùng sống động.
"Chị, chị thật là đẹp nha."
Huyên Huyên trượt xuống từ trên ghế, vây quanh Lưu Vãn Chiếu mà xoay vòng vòng.
"Dì Lưu, dì thật đẹp."
"Hi hi… xinh đẹp giống cháu."
Ba đứa nhóc đưa tay muốn kéo quần áo của nàng.
"Đừng kéo, đừng kéo..." Lưu Vãn Chiếu hơi sốt sắng mà ngăn lại.
Sau đó cả người nàng đều bay lên.
Bay lên đúng như ý nghĩa của nó.
Váy xếp không gió, dải lụa màu phiêu phiêu, tựa như phi thiên.
Bên trên đồ cưới chính là lưu quang uyển chuyển, hoa văn hiện lên, không giống vật bình thường.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu lại lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
Nhưng vào lúc này, Phượng Sai trên đầu nàng bỗng nhiên động đậy, hóa thành một con Phượng Điểu toả ra thần quang, bảo vệ toàn thân nàng.
Mọi người đều kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm.
Lúc này Hà Tứ Hải đưa tay vẫy một cái.
"Xuống."
Lưu Vãn Chiếu phiêu phiêu hạ xuống, tất cả dị tượng trên người đều biến mất.
------
Dịch: MBMH Translate