Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1286 - Chương 1286: Chuyện Phiếm.

Chương 1286: Chuyện Phiếm. Chương 1286: Chuyện Phiếm.

"Đây là thần y sao?"

Lưu Trung Mưu là người tỉnh lại đầu tiên, thế nhưng vẫn là vẻ mặt kinh ngạc.

"Nói là thần y thì hơi cường điệu quá, nhưng mà thật sự có chút năng lực thần kỳ." Hà Tứ Hải giải thích.

"Chị, chị, chị nhanh cởi xuống một chút, để em mặc." Huyên huyên ở bên cạnh hưng phấn nhảy nhót liên hồi.

Tôn Nhạc Dao nghe vậy vui vẻ, cười ôm lấy nàng.

"Cái này không thể được, đây là quần áo mà cô dâu mới có thể mặc, lại nói, con quá nhỏ rồi, quần áo này lại lớn như vậy, con làm sao có thể mặc được?"

Huyên Huyên nghe vậy sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nhỏ, hình như cũng có chút đạo lý.

Mà Uyển Uyển và Đào Tử còn tiếp tục vây quanh Lưu Vãn Chiếu…

Uyển Uyển là cảm thấy quần áo này nhìn quen mắt, đặc biệt là cái "Đai lưng" này, lúc trước bà lão kia chính là dùng cái "Đai lưng" này để trói bọn họ.

Mà sự chú ý của Đào Tử cũng ở trên "Đai lưng" này.

"Đai lưng" như có linh tính, Đào Tử lặng lẽ đưa tay đi bắt, nó đều ngay lập tức tách ra, giống như một con linh xà, bay lượn trên không trung.

Trên thực tế "Đai lưng" này là lụa choàng của bộ quần áo.

Mặc lên người tăng thêm mấy phần tiên khí.

"Hai người các em nhanh lại đây ngồi xuống đi." Hà Tứ Hải ngoắc ngoắc tay với hai đứa nhóc, để Lưu Vãn Chiếu đi thay quần áo.

Chờ Lưu Vãn Chiếu thay xong quần áo và đi ra, Tôn Nhạc Dao đánh giá nàng rồi nói: "Bộ quần áo kia thật là ghê gớm, sau khi con mặc vào, người đều trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, giống hệt như là tiên nữ vậy."

"Mẹ, ý của người là con hiện tại không đẹp đúng không?" Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.

Tôn Nhạc Dao lại không phải Hà Tứ Hải, không chiều nàng như thế, trực tiếp gật đầu một cái rồi nói: "Không dễ nhìn, kém quá nhiều."

"Con là xinh đẹp nhất, ha ha." Huyên Huyên ngồi ở trong lồng ngực Tôn Nhạc Dao lập tức nói xen vào.

Lưu Vãn Chiếu trừng nàng một cái, nhưng mà nhóc con lại không cảm giác được chút nào.

"Bà thông gia cứ nói đùa, cho dù Vãn Chiếu không mặc đồ cưới cũng rất xinh đẹp rồi." Dương Bội Lan cười nói.

"Đúng thế, dì à, vẫn là người tốt."

"Còn chưa gả đi, đã hướng về mẹ chồng rồi."

Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh trêu chọc một câu, Lưu Vãn Chiếu bị trêu cho đỏ thẫm mặt.

"Được rồi, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi." Lưu Trung Mưu thu danh sách quà tặng về, cuộn thư mời cẩn thận lại rồi nói.

"Chuyện chính? Là ăn cơm sao?" Huyên Huyên ngồi ở trên đùi Tôn Nhạc Dao nghe vậy lập tức hỏi.

" y..."

"Mọi người nhìn tôi kìa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Tiểu Trần, để người phục vụ mang món ăn…" Chu Ngọc Quyên vội vã đứng dậy đi ra ngoài cửa.

"Chú Lưu, sính lễ chính là những thứ này, nếu như chú không có ý kiến gì, kế tiếp chính là cử hành hôn lễ."

"Ý kiến? Nhiều sính lễ như vậy, chú còn có thể có ý kiến gì. Nhưng mà nói rõ mất lòng trước được lòng sau, chờ các cháu kết hôn, chú không thể cho Vãn Chiếu được nhiều của hồi môn như thế." Lưu Trung Mưu cười khổ nói.

Dựa theo lễ tiết bên Hợp Châu, bình thường sính lễ sẽ làm của hồi môn, nếu như điều kiện gia đình tốt một chút, sẽ cho thêm vài lần, xem như sự coi trọng đối với con gái.

Nhưng là hiện tại, bọn họ thật sự là không thể cho nhiều hơn nổi.

"Không phải đã nói rồi sao? Sính lễ của Vãn Chiếu là tùy ý, cháu cũng không để ý những thứ này. Những sính lễ này chủ yếu là hiếu kính hai người, đến lúc đó cũng không cần đưa trở lại, chỗ này của cháu còn đang có rất nhiều."

"Lời này không phải mình cháu nói là được, còn phải hỏi ba mẹ cháu nữa." Lưu Trung Mưu cười nhìn về phía Trương Lục Quân.

"Dựa theo ý của Tứ Hải là được, hắn muốn làm thế nào thì liền làm như thế." Trương Lục Quân nghe vậy vội vàng nói.

Dương Bội Lan cũng gật gật đầu.

Nói thực sự, Hà Tứ Hải còn có thể nhận hai vợ chồng bọn họ, trong lòng hai người đã vô cùng vui mừng rồi, nào còn dám yêu cầu nhiều, là để Hà Tứ Hải đều nghe theo bọn họ.

Lúc này Chu Ngọc Quyên trở về, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu lục tục mang món ăn lên.

Huyên Huyên giãy giụa muốn xuống khỏi đùi mẹ, ngồi cùng với Đào Tử còn có Uyển Uyển.

Khi thấy một bàn lớn đầy món ăn, ánh mắt của nàng trợn tròn xoe.

Thật sự là có một bàn đồ ăn ngon lớn nha.

"Nếu như thông gia không có ý kiến gì về sính lễ, vậy nhiệm vụ tiếp theo chính là ăn uống no say rồi..." Trương Lục Quân bưng chén lên muốn kính Lưu Trung Mưu.

"Được nha." Huyên Huyên bỗng nhiên đáp một câu vô cùng thẳng thắn, khiến cho mọi người đều cười vang lên.

Nhưng mà Huyên Huyên hoàn toàn không có để ý, hiện tại toàn bộ sự chú ý của nàng đều ở trên bàn.

Nhìn xem nên bắt đầu động đũa từ đâu.

"Ngồi, ngồi xuống uống…" Lưu Trung Mưu cũng vội vàng đứng lên, hai người đụng một cái.

"Đều không phải người ngoài, mọi người cũng không xa lạ gì, đều tùy ý đi." Chu Ngọc Quyên cười nói, khuấy động bầu không khí.

Tuy rằng Hà Tứ Hải đối với một nhà Lưu Trung Mưu đã quá quen thuộc.

Thế nhưng hai vợ chồng Trương Lục Quân thì lại mới gặp mặt bọn họ vài lần, cho nên còn hơi có cảm giác xa lạ.

"Bà nội đang ở chỗ này đây, chúng ta hẳn nên kính bà nội một chén trước." Tôn Nhạc Dao đứng lên đề nghị.

Bà nội không uống rượu, trong ly là nước trái cây mà Hà Tứ Hải rót cho nàng.

Bọn nhóc nghe vậy thì lập tức hưởng ứng, cánh tay cố gắng giơ lên cao, muốn chạm cốc cùng mọi người.

Lưu Vãn Chiếu đặc biệt cúi người xuống, đụng một cái với từng người các nàng.

Dương Bội Lan nhìn ở trong mắt, cảm thấy càng ngày càng hài lòng đối với nàng.

"Đến, cụng ly."

Huyên Huyên ăn đến miệng đầy mỡ muốn cụng ly cùng Đào Tử và Uyển Uyển.

Nàng cảm nhận được thành ý của các nàng rồi, quyết định tha thứ cho các nàng.

Hiện tại các nàng lại là bạn tốt.

Đào Tử và Uyển Uyển hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì, thế nhưng vẫn rất vui vẻ mà cụng một chén với nàng.

Bữa ăn này, ai nấy cũng đều vô cùng vui vẻ.

Ăn cơm xong, mọi người cùng nhau chuyển đồ tới trên xe.

Lưu Vãn Chiếu lặng lẽ hỏi Hà Tứ Hải: "Anh mua biệt thự lúc nào thế, làm sao em lại không biết?"

"Chính là vài ngày trước."

"Biệt thự có dáng vẻ như nào, lắp đặt thiết bị ra sao? Đẹp mắt không? Anh lúc nào mới mang em đi nhìn một chút." Lưu Vãn Chiếu đặc biệt tò mò.

"Chuyện này không được, đây là bất ngờ, phải đợi đến ngày kết hôn mới được." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy cũng tốt."

Lưu Vãn Chiếu nói thầm một câu, sau đó chạy đến bên người bà nội, muốn đỡ bà nội.

Vừa ăn cơm xong, bà nội lo lắng ngồi xe sẽ say xe, nên muốn đi dạo ở gần đây một chút.

Tôn Nhạc Dao ở lại, thế là chỉ có một mình Lưu Trung Mưu đưa sính lễ trở về trước, lo lắng hắn một mình chuyển không hết, Trương Lục Quân cũng theo đi hỗ trợ.

"Gần đây có công viên gì hay không?" Chu Ngọc Quyên nhìn bốn phía rồi hỏi.

Nàng cũng không quá quen thuộc đối với Hợp Châu.

Ba tên nhóc thì đang chạy tới chạy lui ở trước mặt, trông có vẻ vô cùng cao hứng.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lấy điện thoại di động ra nhìn một chút.

"Phía trước có cái công viên, nhưng mà có chút xa."

“Xa một chút không sao cả, xem như tiêu cơm, món ăn buổi trưa thực sự là hơi nhiều, nói đến đây, còn chưa cảm ơn Ngọc Quyên, vất vả thay mọi người rồi, bận bịu trước bận bịu sau."

"Ngài nói chuyện khách sáo rồi, so với chăm sóc của Tứ Hải đối với Uyển Uyển nhà chúng cháu, chút bận bịu ấy của cháu có đáng là gì?"

Mọi người đang nói chuyện, Hà Tứ Hải bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Hắn móc ra một cây gậy đầu rồng rồi đưa cho bà nội: "Bà nội, bà thử một chút xem có thích hợp hay không."

Không nghĩ tới bà nội rất ương ngạnh, trực tiếp lắc đầu từ chối: "Bà còn chưa già đến mức cần gậy chống, lại nói, một cây gậy lớn như vậy, cầm thôi đã rất vất vả rồi."

"Bà cứ thử xem trước rồi lại nói." Hà Tứ Hải trực tiếp nhét gậy vào trong tay nàng.

"Đứa nhỏ này... Ồ?"

Bà nội vừa mới bắt đầu than phiền, nhưng ngay lập tức liền nhận ra được không đúng, ba tong này lại nhẹ nhàng không có một chút trọng lượng nào.

Nàng gõ lên trên đất một cái, lập tức cảm giác thân thể đều nhẹ đi nhiều, bước đi trở nên như bay.

Trong nháy mắt liền đuổi tới trước mặt ba đứa nhóc đang chạy tới chạy lui.

"Cái này tốt, cái này tốt…" Bà cụ cười đến không ngậm miệng được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment