Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1287 - Chương 1287: Bà Nội Thông Minh.

Chương 1287: Bà Nội Thông Minh. Chương 1287: Bà Nội Thông Minh.

"Bà cố, bà thật là lợi hại."

Đào Tử thở hồng hộc nói.

Nàng thực sự không chạy nổi so với bà cố rồi, bà cố thực sự là quá lợi hại.

"Đó là đương nhiên, lúc bà cố còn trẻ, đi đó lại đây, giống như... giống như..."

"Vèo vèo giống như thỏ?"

"Đúng, giống như thỏ, không ai có thể đuổi kịp, vô cùng nhanh nhẹn." Bà nội cười ha hả nói.

Sau đó nàng lại nhìn gậy đầu rồng trên tay mình một chút, thực sự là đồ tốt.

"Đồ tốt như thế, làm sao lại không lấy ra sớm hơn một chút, lấy ra sớm, bà có thể đi thật nhiều nơi rồi..." Bà nội oán giận với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải: ...

"Ha ha, tiểu tử ngốc, bà nội nói đùa với cháu thôi. Cảm ơn cháu nha, có tâm rồi. Nhưng mà thứ này không phải là thứ mà một bà lão như bà có thể sử dụng được, cháu cầm về cất cẩn thận, nếu như bị người trộm mất, còn không phải sẽ khiến bà đau lòng chết hay sao?" Bà nội đưa gậy đầu rồng trả lại cho Hà Tứ Hải với vẻ không muốn.

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, sau đó cười rồi đẩy trở lại: "Đồ vật chính là đem ra để dùng, đặt ở nhà kho, nó sẽ không có bất kỳ giá trị gì cả, yên tâm đi, đây là đồ cháu tặng cho bà, không ai có thể trộm đi được."

"Nhưng mà…Nhưng mà vật này quý giá như vậy, một bà lão như bà đem ra dùng không thích hợp cho lắm." Bà nội do dự nói.

Nói thực sự, nàng có chút không nỡ, nàng rất yêu thích gậy đầu rồng này, chống nó phảng phất như lại trở về lúc còn trẻ, cất bước đi không vất vả một chút nào, cả người dường như đều trở nên có tinh thần hơn rất nhiều.

"Bà là bà nội cháu, nếu như bà không thích hợp thì còn có ai thích hợp. Bà mà còn như vậy thì cháu sẽ nổi giận đó nha." Hà Tứ Hải trầm mặt nói.

"Được rồi, được rồi, cháu đừng nóng giận, cháu đừng nóng giận, bà nhận không phải là được rồi sao? Nhưng mà lỡ làm mất cũng đừng có trách bà đó."

"Cháu nói rồi, đây là quà cháu tặng cho bà, không mất được, ném đến bất kỳ chỗ nào thì chỉ cần bà nghĩ, nó đều sẽ trở lại bên cạnh ba."

"Có đúng không? Vậy bà lại đi hai vòng." Bà nội cười nói.

Sau đó chống ba tong lưu loát đi về phía trước.

"Đám khỉ con, nhanh đến đuổi theo bà đi."

Nàng giống như một lão ngoan đồng, còn để mấy nhóc Đào Tử đến đuổi mình.

Nhìn dáng vẻ cao hứng của bà nội, mấy người Tôn Nhạc Dao nở nụ cười.

"Tứ Hải, thực ra em vẫn còn có một vấn đề." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải, lặng lẽ nói.

"Vấn đề gì?"

"Cái này..."

"Còn có chuyện gì không thể nói với anh sao?"

"Được rồi, chuyện em muốn nói chính là, anh lợi hại như vậy, vì sao không giúp mấy người bà nội cường tráng thân thể một chút."

"Chuyện này sao..."

Hà Tứ Hải làm sao có khả năng không cân nhắc đến vấn đề này chứ.

"Nếu như không tiện trả lời thì thôi."

"Không phải, thực ra cái chết cũng không đáng sợ, cái chết chính là một lần luân hồi, là một khởi đầu mới. Anh tự ý kéo dài tuổi thọ của bà nội, thực ra là rất không công bằng đối với nàng. Anh chỉ cần bảo đảm rằng nàng khi còn sống được khoẻ mạnh, không bệnh không tai là được."

"Như vậy sao." Lưu Vãn Chiếu thực ra vẫn có chút không rõ.

Cũng không thể không nói rõ, chỉ có điều không phải là rất tán đồng.

Con người đương nhiên là sống được càng lâu càng tốt.

Nhưng đối với người đã thấy rất nhiều sinh tử, thậm chí có thể tùy ý qua lại giữa Minh Thổ và nhân gian như Hà Tứ Hải thì giới hạn sống chết lại càng ngày càng mơ hồ.

Cái chết chính là đi sinh sống ở một thế giới khác, chờ đợi luân hồi mới mà thôi.

"Vậy em thì sao?" Lưu Vãn Chiếu lại hỏi.

"Em? Em đương nhiên bị anh vĩnh viễn giữ ở bên người rồi, trừ phi ngày nào em phiền chán rồi, anh cũng sẽ thả em rời đi." Hà Tứ Hải nói.

"Em mới không sẽ rời khỏi anh." Lưu Vãn Chiếu ôm chặt cánh tay Hà Tứ Hải.

Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Vĩnh viễn."

Hà Tứ Hải cười cười không lên tiếng, không ai nói rõ được chuyện tương lại, quý trọng hiện tại mới là tốt nhất.

Nghĩ nhiều như thế, thuần túy chỉ là lo sợ không đâu.

"Bà cố, cháu không chạy nổi rồi, cháu thật khát nha." Đào Tử lè lưỡi, như là một con cún con.

"Đi, bà cố mua nước uống cho các cháu." Bà nội tràn đầy phấn khởi nói.

"Cháu muốn uống nước trái cây." Huyên Huyên ở bên cạnh lập tức nói.

"Được, chúng ta mua nước trái cây." Bà nội nói xong liền chống gậy đi về phía trước.

Trước đó các nàng có đi ngang qua một cửa hàng.

Bởi vì là ở trong công viên thường bán rất nhiều nước, xúc xích nướng, mì và một ít món đồ chơi nhỏ…

Bà nội mang theo ba đứa nhỏ đi tới trước cửa hàng, rất hào khí nói: "Các cháu muốn ăn cái gì thì cứ việc lấy, bà cố mua cho các cháu."

"Ồ ~" ba đứa nhóc lập tức hoan hô một tiếng, các nàng cũng không biết cái gì là khách sáo.

Một người đầu tiên là muốn một chai nước chanh.

Sau đó Huyên Huyên lại nhìn chằm chằm xúc xích nướng, chủ yếu là mùi vị thực sự là quá thơm rồi.

"Con mới ăn cơm xong, tại sao còn muốn ăn nữa?" Tôn Nhạc Dao đi tới nói.

"Con đã đi đường rất nhiều." Huyên Huyên xốc quần áo lên, vỗ vỗ bụng nhỏ của mình.

Tôn Nhạc Dao vội vàng lật quần áo của nàng xuống, con gái không thể như vậy được nha.

Ý mà Huyên Huyên muốn biểu đạt chính là, nàng đã đi đường rất lâu, đã tiêu hóa hết rồi nha.

"Không có chuyện gì, mua cho các nàng, bà có tiền." Bà nội lên tiếng.

Sau đó nàng móc móc ở trên người, móc ra một cái túi màu trắng, mở túi ra, bên trong là một cái khăn tay cũ, lại mở khăn tay cũ ra, bên trong mới là một ít tiền mặt.

Hà Tứ Hải: ...

"Bà nội, vẫn là để cháu đến cho." Hà Tứ Hải nói.

"Tại sao phải cho cháu? Là sợ bà không đủ tiền trả sao? Cháu nhìn xem, còn có một trăm đây." Bà nội tức giận nói.

"Bà trẻ, bà trả được chưa."

"Như này là được rồi nha, khó được lần mua cho bọn nhỏ ít đồ, ba con khỉ nhỏ, các cháu còn muốn cái gì nữa không?"

Nhìn nàng ngày hôm nay quyết tâm phải tiêu phí cho bọn nhỏ, Hà Tứ Hải cũng đánh theo nàng.

Cuối cùng ba đứa nhóc mỗi người lại lựa chọn một cánh bướm.

Chính là sau khi vào công viên nhìn thấy các bạn nhỏ khác đeo một cái cánh bướm ở phía sau lưng, tay cầm một cây gậy phép thuật sáng lấp và một cái vương miện đơn giản, ba cái thành một bộ, chất lượng cũng không được tốt lắm…

Thế nhưng ba đứa nhóc lại có vẻ rất vui vẻ.

Đeo cánh, như là ba con bướm nhỏ vui sướng, chạy băng băng khắp nơi.

"Nhìn xem, bọn nhỏ có bao nhiêu vui vẻ, thấy các nàng vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt lên theo." Bà nội chống gậy, chậm rãi đi theo ở phía sau rồi nói.

"Nếu như bà nội yêu thích thì ở lại với chúng cháu đi, như vậy là có thể thường xuyên thấy các nàng rồi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

Bà nội cười cười không trả lời vấn đề này, mà là tiếp tục nói: "Chờ các cháu sinh em bé, liền sẽ có bốn đứa bé, sẽ càng thêm náo nhiệt. Nhưng mà cháu có con của chính mình, yêu thương nó là chuyện đương nhiên, nhưng cũng không nên để Đào Tử thiệt thòi."

"Bà nội, bà nghĩ cháu thành hạng người gì rồi, cháu làm sao có khả năng sẽ bạc đãi Đào Tử được? Lại nói, nếu như cháu thật sự bạc đãi Đào Tử, bà không trách cháu, sợ Tứ Hải sẽ là người tìm cháu tính chuyện đầu tiên."

"Ai biết được, dung mạo cháu xinh đẹp như vậy, nói không chừng tiểu Chu bị cháu mê hoặc cho váng đầu, cái gì đều nghe cháu thì sao."

"Bà nội, bà đây là đang khen cháu, hay là đang mắng cháu đây?" Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay của nàng, làm nũng không nghe theo.

"Ha ha, bà nội đương nhiên là đang khen cháu rồi."

Hà Tứ Hải ở bên cạnh lại cười khẽ, câu này bà nội nhìn như là nói cho Lưu Vãn Chiếu nghe, thực ra cũng là nói cho hắn nghe.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment