Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1289 - Chương 1289: Lại Về Huyện Quang Xương.

Chương 1289: Lại Về Huyện Quang Xương. Chương 1289: Lại Về Huyện Quang Xương.

"Hi hi..."

Uyển Uyển xoa eo, đứng ở đầu phố, bộ dáng như là Hồ Hán Tam lại trở về.

Bọn họ sáng sớm hôm nay liền tới phố cổ huyện Quang Xương.

Ngày hôm nay lại đây, chủ yếu là hoàn thành tâm nguyện của Cao Cường.

Con gái của Cao Cường làm nhân viên tiêu thụ bên trong tòa nhà Bách Hóa ở đây, bán châu báu đồ trang sức.

Mà phố cổ này bán nhiều nhất chính là đồ ăn, lần trước Uyển Uyển đến đây đã được ăn uống thả cửa.

Lần này tới nữa, vậy đúng là chẳng khác gì con chuột rơi vào trong hũ gạo, nàng không ngừng vui sướng lắc lắc mông nhỏ.

"Được rồi, chúng ta vào đi thôi." Hà Tứ Hải kéo tay nhỏ của nàng đi vào trong...

"Ai ~" Uyển Uyển bỗng nhiên thở dài thật sâu.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

"Đang thật tốt thở dài cái gì? Trẻ nhỏ thở dài sẽ không cao được nha."

Uyển Uyển sợ, vội vàng che miệng nhỏ của mình lại.

Thật giống như làm như vậy là có thể thu hồi lại.

"Em sáng sớm ăn cơm rồi, sớm biết đã không ăn, hừ ~ "

Nhóc con nói xong còn giẫm bàn chân nhỏ một cái, không khỏi hầm hừ.

Hà Tứ Hải bị nàng chọc cười, đưa tay ôm nàng lên.

Nhóc con cưỡi ở trên vai hắn, vung vẩy cánh tay nhỏ.

Nàng nói với rất có khí thế:"Xuất phát."

"Xuất phát làm gì?"

"Ăn uống thỏa thuê." Nhóc con xoa eo, ưỡn bụng nhỏ, khí thế mười phần.

Nhưng mà bụng nhỏ đẩy đến sau gáy Hà Tứ Hải, thiếu chút rơi xuống, cũng may Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

"Hi hi…"

"Còn cười?" Hà Tứ Hải đưa tay vỗ nhẹ trên mông nàng hai cái.

"Muốn ăn cái gì?"

"Bánh bánh." Uyển Uyển lập tức lớn tiếng nói.

Bánh mà nàng nói tới chính là bánh đậu nành của cửa hàng bên cạnh, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

"Vậy chúng ta mua ít một chút, phía sau còn có rất nhiều đồ ăn ngon."

"Được nha."

Hai người vừa đi vừa ăn, cuối cùng đi tới tòa nhà Bách Hóa.

Bọn họ đến cũng không sớm, bởi vì tòa nhà Bách Hóa mười giờ mới mở cửa.

Hà Tứ Hải thả Uyển Uyển xuống từ trên vai, lau miệng giúp nàng rồi dắt nàng đi vào tòa nhà Bách Hóa.

Mới vừa mở cửa, tất cả nhân viên phục vụ đều đứng ở cửa, nhìn thấy người đi ngang qua liền sẽ nói một câu hoan nghênh ghé thăm.

Khiến cho Uyển Uyển có chút không dễ chịu, nghiêng người, ôm đùi Hà Tứ Hải, thân thể cứng ngắc lặng lẽ đi theo.

Hà Tứ Hải cũng không hiểu nổi các nàng là có ý gì, sao lại đứng ở bên ngoài vậy.

Hơn nữa tuổi tác của những cô gái này cũng không lớn, nhìn thấy dáng vẻ chọc cười của Uyển Uyển càng cảm thấy nàng đáng yêu, rất nhiều người khom lưng chủ động chào hỏi nàng.

Điều này làm cho nhóc con rất là buồn phiền, quá đáng yêu cũng không được, các người không thể làm bộ không thấy nàng sao?

Hà Tứ Hải thấy ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đùi mình, ngay cả động đậy cũng không dám, vừa cảm thấy đáng yêu lại cảm thấy lòng chua xót.

Cũng là bởi vì quá mức sợ hãi với cái thế giới này, luôn nghĩ tìm một chỗ trốn đi, cho nên mới phải thức tỉnh năng lực thần kỳ kia.

Nếu như không có Hà Tứ Hải, phỏng chừng nàng thật sự sẽ tìm một chỗ sâu để chui vào.

Hà Tứ Hải ôm nàng lên lần nữa, trực tiếp đi tới quầy hàng chuyên kinh doanh châu báu đồ trang sức.

Vận may rất tốt, con gái của Cao Cường ngày hôm nay đi làm, nhưng mà nàng không nhận ra Hà Tứ Hải là khách hàng lại đây mua đồ ngày hôm đó.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển đi tới, nàng lập tức mỉm cười tiến lên đón.

Con gái của Cao Cường rất xinh đẹp, vóc người cao gầy, da dẻ trắng nõn, cười lên rất ngọt, còn có hai cái lúm đồng tiền nhạt.

Tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo vest màu lam, có vẻ rất già dặn.

Chuyện này cũng không kỳ quái, trong trung tâm thương mại, một người bán mỹ phẩm, một người bán châu báu đồ trang sức, hai quầy hàng này đều có yêu cầu tương đối với dung mạo của nhân viên tiêu thụ.

"Khách hàng, ngài muốn mua gì sao?" Con gái của Cao Cường cười hỏi.

"Cao Hồng Hà?" Hà Tứ Hải thả Uyển Uyển xuống, ngồi xuống ở trên ghế cao.

Cao Hồng Hà hoàn toàn thay đổi, nhìn thẻ tên trên ngực của mình một chút, sau đó căng thẳng hỏi: "Anh là người nào?"

Tên trên thẻ là Thái Hồng Hà, mà không phải Cao Hồng Hà.

Cho nên người biết nàng là Cao Hồng Hà, nhất định là hiểu rõ quá khứ của nàng.

Quá khứ của nàng và cả tuổi ấu thơ của nàng quả thực chính là một cơn ác mộng.

Cưỡng gian giết người, đại khái là tội danh ác liệt nhất, hạ lưu nhất.

Làm con gái của người như vậy, nàng từ nhỏ đã gánh vác gánh nặng trầm trọng, bị người bắt nạt, bị người sỉ nhục, bị tất cả mọi người xem thường.

Lúc mới bắt đầu, mẹ còn che chở nàng, nhưng mà theo thời gian trôi qua, áp lực đến từ cuộc sống, lời gièm pha của mọi người, mẹ nàng trở nên không còn hiền lành, thay đổi thái độ, cảm thấy nàng là loại trời sinh đã xấu.

Cuối cùng thậm chí còn vứt bỏ nàng, đi thẳng một mạch.

Những năm gần đây, nàng nhận hết tất cả oan ức. Nàng tha hương phương xa, đổi họ, muốn một đao cắt đứt quá khứ, muốn bắt đầu lại từ đầu.

Mà nàng sợ nhất chính là gặp phải người quen, gặp phải người biết quá khứ của nàng.

Cho nên sau khi Hà Tứ Hải gọi tên của nàng, nàng bắt đầu hoảng sợ, không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.

Nàng sợ rằng cuộc sống bình yên không dễ dàng của mình sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

"Đừng sợ, cô xem cái này trước đã." Hà Tứ Hải lấy một túi văn kiện ra rồi đặt ở trên quầy.

"Hồng Hà, xảy ra chuyện gì thế?"

Có nhân viên tiêu thụ bên cạnh nhìn ra được sự khác thường.

"Không... Không có chuyện gì." Cao Hồng Hà có chút sốt sắng nói.

Thế nhưng đối phương vẫn là đi tới.

"Cô đừng tới đây." Cao Hồng Hà lập tức cao giọng nói.

Sau đó chính mình cũng phát hiện bản thân quá mức kích động rồi, vội vàng nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, tôi gặp phải một người quen."

Đối phương lúc này mới dừng lại, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, thấy hắn còn mang theo đứa bé, cảm thấy hẳn không phải là nhân vật nguy hiểm gì.

Cao Hồng Hà thở phào một hơi.

Nàng có chút sợ hãi, nhưng không khỏi mà liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải một cái.

Nàng hoàn toàn không nhớ ra được là mình có người quen như Hà Tứ Hải.

Nhưng mà nàng cũng không hỏi thêm gì cả, mà là cúi đầu mở túi tài liệu ra.

Sau đó nhìn thấy vài phần bản án.

"Đây là…Đây là..." Nàng giật mình ngẩng đầu lên, tràn đầy kích động nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Đúng, cha của cô là bị oan." Hà Tứ Hải gật đầu cười.

"Thật... Thật sao? Thật sao?"

Nàng không ngừng mà lẩm bẩm, kích động đến không kiềm chế được.

Nước mắt chạy dọc xuống theo gò má của nàng, tất cả những ủy khuất trong những năm qua đều bạo phát trong nháy mắt.

Hà Tứ Hải móc khăn tay ra đưa cho nàng, cái này vốn là chuẩn bị cho Uyển Uyển.

Cao Hồng Hà cũng không khách sáo, cầm khăn tay không ngừng mà lau, nhưng mà càng lau lại càng nhiều.

Nước mắt, nước mũi lẫn lại với nhau, người đều có chút nghẹn ngào.

Tuy rằng nàng vẫn kiềm chế tiếng khóc, thế nhưng vẫn khiến cho nhân viên tiêu thụ bên cạnh chú ý.

"Hồng Hà, không có sao chứ?"

"Hồng Hà, cô làm sao rồi?"

"Hồng Hà, có việc thì cứ nói."

...

Xem ra quan hệ của Cao Hồng Hà với mọi người trong ngày thường còn rất tốt.

"Tôi không có chuyện gì… Tôi không có chuyện gì..."

"Anh chờ tôi một chút." Nàng quay đầu nghẹn ngào nói với Hà Tứ Hải.

Sau đó đi về phía một nhân viên tiêu thụ khác, đó là chủ quản của nàng.

Sau khi nàng nói với chủ quản vài câu, lúc này mới lại đây nói với Hà Tứ Hải: "Tôi có thể nói chuyện với anh vài câu không?"

"Đương nhiên, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô, bên chỗ cô có chỗ nào tươ ng đối yên tĩnh một chút không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Cao Hồng Hà nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Có cái quán trà, có thể không?"

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Cao Hồng Hà nghe vậy liền vội vàng đi trước dẫn đường, tâm tình của nàng lúc nàng đã chậm rãi ổn định lại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment