Cao Hồng Hà dẫn Hà Tứ Hải và Uyển Uyển đi tới một quán trà sát đường.
Đại khái là bởi vì đang là buổi trưa, trong cửa hàng không người nào...
Thế là ba người tìm một vị trí sát cửa sổ rồi ngồi xuống.
Cao Hồng Hà chủ động gọi một bình trà, đồng thời còn rất tri kỷ mà gọi cho Uyển Uyển mấy bánh nhỏ và một chén trà trái cây.
Từ một điểm này liền có thể nhìn ra, những gì mà Cao Hồng Hà trải qua đã mang đến cho nàng rất nhiều đau xót, nhưng cũng mang đến cho nàng kinh nghiệm sống phong phú và đạo lí đối nhân xử thế.
"Có thể cho tôi xem lại phần văn kiện kia một chút được không?" Nàng chỉ vào phần hồ sơ trên tay Hà Tứ Hải.
"Đương nhiên." Hà Tứ Hải trực tiếp đưa cho nàng.
Lần này Cao Hồng Hà cẩn thận lật xem, mà không phải là xem lướt giống như vừa nãy nữa.
Hà Tứ Hải nâng chén trà lên uống một hớp, ngon đến bất ngờ.
Uyển Uyển nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Ô ~" nàng nhỏ giọng nói.
Hà Tứ Hải ngay lập tức rõ ràng ý của nàng, cười nói: "Ăn đi."
Uyển Uyển lúc này mới đưa tay cầm bánh lên ăn.
Cao Hồng Hà nhìn kỹ ghi chép khẩu cung của mấy người và bản án, nàng thở phào một hơi, vai hơi sụp xuống một chút, cả người phảng phất như dỡ xuống gánh nặng ngàn cân.
Nàng cất lại văn kiện một cách cẩn thận, nhét vào trong hồ sơ một lần nữa, sau đó đưa cho Hà Tứ Hải.
"Cô cầm đi, cái này vốn là đưa cho cô." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn." Cao Hồng Hà cảm kích nói.
"Được người nhờ vả mà thôi." Hà Tứ Hải thả cốc xuống.
"Mấy ngày trước, anh và hai ông bà từng đến trong tiệm chúng tôi mua đồ trang sức có đúng hay không?" Cao Hồng Hà cũng cuối cùng nhớ ra.
Một mặt Hà Tứ Hải trông rất đẹp trai, mặt khác là hắn mang theo Uyển Uyển đáng yêu, tổ hợp như vậy có độ nhận diện khác là mạnh.
Hà Tứ Hải không phủ nhận, gật gật đầu.
"Anh là người nào vậy?" Cao Hồng Hà có chút thấp thỏm hỏi.
"Ý của tôi là tại sao anh lại muốn giúp tôi? Cũng không phải, tôi là nói, vì sao anh lại quan tâm đến vụ án này…" Cao Hồng Hà nói năng có chút lộn xộn, không biết nên biểu đạt như thế nào.
"Nói rồi, là được người nhờ vả." Hà Tứ Hải nói.
"Là ai thế?"
Trong giây lát này, nàng nhớ tới người mẹ đã nhiều năm không liên hệ, nhưng mà rất nhanh lại bị phủ quyế. Nếu như mẹ mình thật sự có tâm lật án vì cha thì nhiều năm như vậy cũng sẽ chẳng quan tâm như thế rồi, thậm chí còn mắng nàng là...
Trong đầu nàng lại liên tiếp lóe qua mấy người quen, nhưng lại bị nàng lần lượt phủ định ở trong lòng, trong lúc nhất thời chính nàng cũng có chút mờ mịt.
"Cha cô." Hà Tứ Hải cười nói.
Cao Hồng Hà nghe vậy thì sửng sốt một chút, cho là mình nghe lầm rồi, hỏi lần nữa: "Anh nói là ai."
"Cha cô."
Cao Hồng Hà: ...
"Chuyện này… Chuyện này…" Nàng không biết nên nói như thế nào nữa rồi.
Trong lòng nàng suy đoán, khả năng lớn nhất là được cha mình nhờ vả lúc còn sống, nhưng nhìn tuổi của Hà Tứ Hải còn nhỏ hơn cả nàng. Hẳn là không quen biết cha của nàng mới đúng, cho nên hẳn là đời cha hắn...
Nói chung trong đầu của nàng lóe qua vô số suy nghĩ, vô số loại khả năng.
Nhưng vào lúc này, nàng lại nghe đối phương nói: "Hắn cũng muốn gặp cô một chút, có lời gì thì chính cô nói với hắn đi."
"A… Ai…" Cao Hồng Hà còn đang sững sờ.
Đúng lúc này, liền thấy đối phương không biết móc đâu ra một chiếc đèn lồng màu đỏ rồi để lên bàn.
Chỉ tay một cái đèn liền sáng.
"Ma thuật?"
Lúc này Cao Hồng Hà còn đang choáng váng, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.
Nhưng mà đúng lúc này, lại nghe một giọng nói run rẩy vang lên ở bên cạnh: "Hồng Hà."
Cao Hồng Hà nghe tiếng nhìn lại.
Sau đó nàng sửng sốt rồi, nàng cũng không có ngay lập tức nhận ra Cao Cường, dù sao lúc Cao Cường qua đời thì nàng còn nhỏ.
Thời gian lại qua lâu như vậy, ấn tượng đối với hắn chỉ có mấy bức ảnh hiếm hoi còn sót lại trong nhà, thậm chí những hình này sau đó đều bị mẹ nàng xé bỏ.
Nàng chẳng qua là cảm thấy người trước mắt có cảm giác quen thuộc không tên.
"Làm sao, không nhận ra ba nữa rồi?" Cao Cường lộ ra một nụ cười khổ sở.
"Lúc ba rời nhà, con mới lớn như này…"
Cao Cường đưa tay ra dấu, còn không cao bằng cái bàn.
"Con hiện tại đã là một cô gái rồi, những năm này, đúng là khổ cực cho con rồi..." Cao Cường kích động nói xong, nước mắt đã đảo quanh viền mắt.
Hắn một đường luôn đi theo, nhìn thấy con gái chịu đựng bắt nạt và oan ức, nhưng lại không thể làm được gì, sự đau khổ này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Lúc này Cao Hồng Hà mơ hồ như nhớ tới cái gì.
Nàng hỗn loạn móc ví ra, mở ngăn bên ra, móc một bức ảnh đã bị xé bỏ nhưng được được ghép lại với nhau ra từ bên trong.
Đây là một tấm ảnh gia đình màu trắng đen.
Hẳn là được chụp ở công viên, ánh mặt trời ngày hôm đó rất tốt.
Người đàn ông ôm một bé gái ngồi ở trên một tảng đá lớn, người phụ nữ dựa vào bên người hắn, trên mặt mang theo nụ cười.
Người một nhà rất là hạnh phúc.
Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông trong hình, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt.
Sau khi nhìn qua nhìn lại mấy lần, cảm thấy giống như đúc, nàng kích động đến mức không biết làm như thế nào cho phải.
"Ba..."
Nàng muốn kêu một tiếng ba ba, nhưng lại kẹt ở trong cổ họng, làm sao cũng kêu không được.
"Thời gian còn lại giao cho các người, các người từ từ nói chuyện." Hà Tứ Hải đứng lên, kéo Uyển Uyển dậy rồi nói.
"Được, cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Cao Cường khom người ngỏ ý cảm ơn với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vung vung tay, lôi kéo Uyển Uyển trực tiếp rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Cao Cường lúc này mới xoay người lại nhìn về phía con gái lần nữa.
"Người là…Người là... Ba ba của con?" Cao Hồng Hà hơi tỉnh táo lại nghi hoặc hỏi.
Cao Cường mỉm cười gật gật đầu, sau đó hỏi: "Ba có thể ngồi xuống không?"
"Há, được, có thể..." Cao Hồng Hà nói với vẻ hỗn loạn.
Thế là Cao Cường ngồi xuống ở vị trí của Hà Tứ Hải vừa nãy.
Cao Hồng Hà vẫn nhìn kỹ Cao Cường.
Trong lòng nàng rất là nghi hoặc, nếu như người trước mắt là cha nàng, đã qua nhiều năm như vậy, sao có thể vẫn còn trẻ như vậy, nhiều năm như vậy lại không thay đổi một chút nàng.
Nếu như không phải ba ba nàng, vậy hắn là ai, vì sao lại trông y hệt người cha đã mất của nàng.
"Vừa nãy đó là tiếp dẫn đại nhân."
Nhìn ra nghi hoặc của Cao Hồng Hà, Cao Cường thế là chủ động giải thích cho nàng.
Sau khi nghe Cao Cường giải thích và nghiệm chứng, Cao Hồng Hà đi từ khó có thể tin nổi cho đến nghi ngờ không thôi, lại tới tin tưởng không nghi ngờ, cuối cùng ôm đầu khóc rống.
Những oan ức mà Cao Hồng Hà phải chịu trong mấy năm này đều phát tiết hết ra sau khi nhìn thấy ba nàng, cũng may vào lúc này trong quán trà không có người nào, hơn nữa bọn họ lại ở trong phòng riêng, cho nên vẫn không có ai chú ý.
"Tâm nguyện của ba đã xong, ba chẳng mấy chốc sẽ trở về Minh Thổ, một đời này của bạn cảm thấy có lỗi với con nhất, để Hồng Hà nhà chúng ta chịu oan ức rồi."
"Vụ án của ba bây giờ đã được làm rõ rồi, tiếp dẫn đại nhân nói, con hiện tại chỉ cần trực tiếp khiếu nại lên quốc gia đòi tiền bồi thường là được rồi. Hắn đã giúp đỡ đánh tiếng rồi, khoản bồi thường hẳn là sẽ được phê xuống nhanh thôi, con cầm số tiền kia mà sinh sống cho thật tốt."
"Con gọi là Thái Hồng Hà rất tốt, không cần phải đổi trở về làm gì."
"Ba không trách mẹ con, con sau này còn lui tới với nàng hay không đều là sự lựa chọn của chính con. Nhưng mà ba hi vọng con có thể nói lại với nàng giúp ba, vụ án của ba đã được làm rõ rồi. Ba không có cưỡng gian giết người, ba sống trong sạch, chết cũng trong sạch."
"..."
Biết mình sắp rời đi, Cao Cường lưu luyến không rời mà căn dặn con gái.
"Ba ~" Cao Hồng Hà muốn bắt lấy tay của cha mình.
Mà lúc này bên cạnh xuất hiện một chùm sáng.
"Ba phải đi rồi, đúng rồi, giúp ba giao cái này cho tiếp dẫn đại nhân. Cái này vốn là cho con, nhưng mà ba lại không có món đồ gì để giao cho tiếp dẫn đại nhân cả, chỉ có đưa cho hắn cái này. Xin lỗi, ba ba nuốt lời rồi." Cao Cường lấy ra một vật rồi đưa cho Cao Hồng Hà.
Nhìn thấy vật ấy, Cao Hồng Hà khóc không thành tiếng.
Lúc này Cao Cường không có một tia bi thương nào, hắn rút tay khỏi lòng bàn tay của con gái, mỉm cười đứng lên, đi về phía tia sáng bên cạnh.
"Hồng Hà, chăm sóc tốt cho chính mình, ba đi đây." Hắn nói xong liền đi vào bên trong tia sáng kia rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cao Hồng Hà không ngẩng đầu, chỉ là ôm vật mà Cao Cường đưa cho nàng, nhỏ giọng nức nở.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy tiếng, có lẽ chỉ là thời gian nháy mắt.
Một giọng nói vang lên bên tai Cao Hồng Hà.
"Đi rồi sao?"
"Tiếp dẫn đại nhân."
Cao Hồng Hà đang chìm đắm ở trong bi thương vội vàng lau khô nước mắt rồi đứng dậy.
"Đây là thứ mà ba ba nhờ tôi giao cho ngài." Nàng đưa món đồ trên tay tới trước mặt Hà Tứ Hải.
Đây là một cái hộp bút bằng sắt mới tinh, rất đẹp, sau khi mở ra, bên trong còn có một cái bảng cửu chương nho nhỏ.
"Cái này đối với tôi mà nói thì không đáng giá một đồng, thế nhưng có lẽ lại là bảo vật vô giá đối với cô, cho nên tôi tặng lại cho cô vậy." Hà Tứ Hải cười nói.
Sau đó hắn cầm lấy đèn Dẫn Hồn trên bàn, lôi kéo Uyển Uyển, biến mất ở trước mặt Cao Hồng Hà.
Cao Hồng Hà cũng không kịp nói tiếng cảm ơn.
Nàng sờ hộp bút trong tay, ký ức lãng quên lại nổi lên ở trong đầu.
"Ba ba, ba lúc nào mới trở về vậy?"
"Rất nhanh thôi, con ở nhà nhớ nghe lời mẹ đó."
"Hừm, con rất nghe lời."
"Đúng, Hồng Hà nhà chúng ta là đứa trẻ nghe lời nhất, chờ ba trở về từ Dương Thành sẽ mua cho con một cái hộp bút đẹp nhất. Bởi vì Hồng Hà nhà chúng ta đã lớn rồi, sắp phải đến trường rồi."
"Thật sao?"
"Thật."
"Kéo móc."
"Vậy ba phải trở về nhanh một chút đó nha, con ở nhà sẽ là bé ngoan nghe lời."
"Được, ba sẽ cố gắng trở về nhanh một chút."
"Ba ba, tạm biệt."
------
Dịch: MBMH Translate