Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1291 - Chương 1291: Không Thể Buông Bỏ

Chương 1291: Không Thể Buông Bỏ Chương 1291: Không Thể Buông Bỏ

Đó là một buổi chiều đầy nắng.

Hà Tứ Hải hẹn Quý Hồng Sinh gặp nhau ở bãi cát.

Vừa hay đón bọn Đào Tử tan học, tiện thể để bọn nhóc chơi ở bãi cát luôn.

“Nói sao đây nhỉ?”

Ngay khi gặp nhau, Quý Hồng Sinh không có chút vui mừng hay mong chờ nào mà chỉ tỏ ra lo lắng, như thể anh ta là một tù nhân đang chờ xét xử vậy.

Quả nhiên như những gì Lưu Vãn Chiếu đoán, thật ra trong lòng anh ta sớm đã có câu trả lời, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

Hà Tứ Hải không trả lời anh ta mà chỉ đưa cho anh ta bản báo cáo xét nghiệm ADN.

Quý Hồng Sinh run rẩy cầm lấy, nhưng không mở ra ngay mà ngây người ra một lúc rồi mới mở báo cáo.

Sau đó lật đến trang báo cáo giám định cuối cùng.

“Thông qua giám định AND, mẫu số một và mẫu số số hai không có quan hệ huyết thống.”

“Mẫu số một là con trai anh, còn mẫu số hai là ba anh.” Hà Tứ Hải giải thích.

Quý Hồng Sinh ngơ ngác nhìn vào kết quả giám định, như thể đang tìm kiếm chỗ sai sót trong kết quả giám định.

Sau một lúc, anh thở dài thườn thượt, sức lực cả người như bị rút cạn cùng với tiếng thở dài.

“Tôi…tôi yêu thằng bé lắm.”

“Lúc vợ tôi sinh thằng bé, chúng tôi ở bệnh viện một tuần, nó cứ ở trong bụng vợ tôi mãi không chịu ra, chuyện đó khiến tôi lo sốt vó. Cuối cùng tôi đành chọn cách sinh mổ, rạch một đường trên bụng vợ tôi.”

“Vết mổ này hạnh hạ vợ tôi hết ba ngày, thậm chí buổi tối phải tiêm thuốc tê mới ngủ được, chuyện đó khiến cô ấy quằn quại đau đớn, tôi xót dữ lắm.”

“Nhưng nhìn đứa bé mũm mĩm, chúng tôi như quên hết mọi đau đớn khổ cực.”

“Tuy thằng bé không giống như tôi tưởng tượng gì hết, người thì nhăn nheo, chả có mấy cọng tóc, xấu chết đi được, nhưng chúng tôi rất yêu nó.”

“Đây là con trai của tôi.”

“Thằng bé càng lớn càng đáng yêu, mỗi lần nhìn nó thì mệt mỏi cả ngày của tôi dường như tan biến, tràn đầy năng lượng làm việc.”

“Tôi chăm chỉ làm việc, tôi muốn cả nhà có cuộc sống tốt hơn, tôi vì cái nhà này mà làm việc quần quật ngày đêm…”

“Vì cái nhà này…”

Quý Hồng Sinh vừa ôm đầu vừa khóc thét đầy đau khổ, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

“Tại sao không phải là con trai tôi?”

“Tại sao không phải là con trai tôi?”

...

Hà Tứ Hải không biết làm thế nào để an ủi anh ta.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Vợ anh rất yêu anh.”

Đây không phải lời an ủi, bởi sau khi Quý Hồng Sinh đổ bệnh, vợ anh ta đã bán hết nhà cửa để chữa bệnh cho anh ta, có thể thấy cô vẫn có tình cảm với anh.

Quả nhiên lời của Hà Tứ Hải khiến Quý Hồng Sinh cảm thấy dễ chịu hơn.

Anh ta vui vẻ nói: “Ừm, vợ tôi yêu tôi.”

“Tôi chết rồi, cô ấy chắc đau lòng lắm.”

“Cô ấy ... cô ấy ... aizz…”

Quý Hồng Sinh cuối cùng lại thở dài.

Yêu hay không yêu thì sao chứ?

Anh ta vò nát tờ kết quả kiểm tra trên tay, sau đó tựa lưng vào ghế, ngơ ngác nhìn hồ Kim Hoa, không nói năng gì mà chỉ yên lặng ngắm nhìn.

Ngồi một lúc lâu nhưng ánh sáng dẫn lối vẫn chưa xuất hiện, ngay cả Hà Tứ Hải cũng không biết là ý gì.

“Ba ơi.”

Đúng lúc này, Đào Tử ở bãi cát vừa nhún nhảy tưng bừng vừa vẫy cánh tay nhỏ bé của mình với Hà Tứ Hải đang ở trên bờ.

Hà Tứ Hải cũng vẫy cánh tay của mình chào lại cô bé.

Quý Hồng Sinh vốn không còn chút tinh thần cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ngạc nhiên nhìn Hà Tứ Hải hỏi: “Con bé là con gái ngài sao?”

“Chuyện này quan trọng sao?”

Hà Tứ Hải muốn hỏi ngược lại anh ta, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của anh ta thì vẫn là nên trả lời câu hỏi.

“Không phải, con bé thực ra là con gái của ba mẹ nuôi tôi, họ không may mất sớm.”

“Vậy con bé…”

“Vì con bé cần một người ba, mọi đứa trẻ đều nên có một người ba.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Mọi đứa trẻ đều nên có ba.” anh ta thì thầm.

Lúc này, ánh sáng dẫn lối cuối cùng cũng xuất hiện.

Quý Hồng Sinh đứng dậy rồi nhét bản báo cáo đã nhàu nát vào thùng rác.

“Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.” Anh ta cúi đầu chào Hà Tứ Hải, sau đó đi về phía ánh sáng dẫn lối.

Thấy anh ta ấy sắp bước vào ánh sáng dẫn lối.

Hà Tứ Hải nghĩ rằng anh ta đã hoàn toàn buông bỏ hoặc nghĩ thông rồi.

Nhưng lại nghe thấy tiếng thì thầm cuối cùng của anh ta trong không khí.

“Tại sao không phải là con trai tôi chứ?”

Chà, có lẽ đối với một người đàn ông, có một số việc dù đến chết cũng không bao giờ có thể buông bỏ.

“Ba ơi.” Đào Tử chạy tới từ phía bãi cát.

Nhìn ngó xung quanh rồi thắc mắc hỏi: “Chú vừa rồi đâu ạ?”

“Đi rồi, con không cần quan tâm anh ta, sao không cùng chơi với bọn Huyên Huyên đi, chạy đến đây làm gì?”

Hà Tứ Hải bế cô bé đặt lên đùi mình.

Tay của Đào Tử chạm vào người Hà Tứ Hải hai lần, để lại một vài dấu tay nhỏ.

“Hì hì ...” Cô bé cười ngượng ngùng.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán cô bé.

Đào Tử lập tức tập trung toàn bộ sức lực để đọ sức với cậu ta.

“Ụm bò ~, con là con bò siêu siêu khoẻ đây.”

“Con bò siêu khoẻ à? Vậy thịt chắc chắn rất ngon.”

Hà Tứ Hải há miệng giả vờ cắn, Đào Tử hét lên, vội rụt cổ lại để tránh, đùa giỡn ầm ĩ.

“Đào Tử, Đào Tử...”

Huyên Huyên không biết từ lúc nào chạy đến bên bãi cát, chống nạnh nhìn Đào Tử.

“Hừ…”

Sau đó, Đào Tử mới nhớ ra rằng mình có nhiệm vụ.

“Hehe, tại ba hết á, tại ba chọc tôi giỡn, vậy nên đừng trách tôi nhé.” Đào Tử vội giải thích.

Huyên Huyên: → _ →

Tự cậu muốn chơi thì có? Cô bé thầm nhủ.

“Ba ơi, giúp chúng con xách nước đi.”

Quả nhiên Đào Tử có chuyện nên mới tìm Hà Tứ Hải, có điều ham chơi nên quên mất.

“Được thôi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Sáu đó đặt cô bé xuống đất.

Hai đứa nhóc sải bước chạy thẳng tới chỗ Uyển Uyển đang chổng mông đào cát.

Hà Tứ Hải đi theo sau bọn nhóc.

“Ế, không phải mấy đứa có nước rồi à?” Hà Tứ Hải nhìn cái xô đầy nước, thắc mắc hỏi.

Đào Tử và Huyên Huyên cũng ngạc nhiên, lúc nãy rõ ràng là trống rỗng mà.

“hiahiahia ...” Uyển Uyển cười đắc ý, không cần phải nói, chắc chắn là cô bé làm.

Huyên Huyên cầm xô lên rồi đổ hết nước vào hố cát vừa đào.

Trong tích tắc, nước đã bị cát hút sạch sành sanh.

“Uhm…” Huyên Huyên lập tức đưa chiếc xô nhựa nhỏ cho Uyển Uyển.

Uyển Uyển không khách sáo, cầm lấy cái xô nhỏ rồi biến mất tăm trong không khí, khi quay lại thì xô đã đầy ắp nước.

“Wow, chị Uyển Uyển, chị giỏi quá.” Đào Tử hào hứng nói.

Đôi mắt to lấp lánh tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Thế mà kêu cô bé là chị, dù chơi với nhau cũng khá lâu rồi nhưng bình thường Đào Tử cũng không gọi chị, có thể thấy cô bé lúc này vô cùng cảm động.

Nhìn thấy dáng vẻ của Đào Tử, Huyên Huyên cũng có chút ghen tị.

“Tôi cũng giỏi lắm đấy.” cô bé thốt lên.

Đào Tử lập tức đổ nước trong xô vào hố cát rồi đưa chiếc xô nhựa nhỏ cho cô bé.

Rất rõ ràng, nếu cậu đã giỏi như vậy thì cậu đến làm đi.

Huyên Huyên: ...

Đào Tử: 。◔‸◔。

Được lắm, Đào Tử đang trả thù chuyện lúc nãy đây mà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment