Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1292 - Chương 1292: Bắt Lấy Cơn Gió

Chương 1292: Bắt Lấy Cơn Gió Chương 1292: Bắt Lấy Cơn Gió

Sau khi nhiệm vụ của Quý Hồng Sinh kết thúc, Hà Tứ Hải chỉ còn lại một nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Nhiệm vụ này có thời gian dài nhất, cũng là nhiệm vụ mà Hà Tứ Hải cố tình không hoàn thành.

Đó là Ngô Hương - người tình cờ gặp ở Kim Lăng, cô ấy đã nhờ Hà Tứ Hải giúp tìm lại chiếc kẹp tóc có hình phượng hoàng của mình.

Lý do khiến nhiệm vụ kéo dài đến tận bây giờ một phần là vì Hà Tứ Hải cảm thấy Ngô Hương có vấn đề, một phần là vì việc tìm kiếm một món đồ giống như mò kim đáy bể vậy.

Nhưng khi sức mạnh của Hà Tứ Hải tăng lên, cậu ta quyết định hoàn thành tâm nguyện này.

Ngoài ra Lưu Vãn Chiếu đã lên kế hoạch cho một chuyến đi chơi cùng gia đình vào ngày một tháng năm.

Theo ý của Lưu Vãn Chiếu, lần này hai người sẽ cùng nhau đi du lịch, vun đắp tình cảm.

Vì vậy cần cân nhắc sắp xếp thời gian, đặc biệt là Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc dao, họ còn có công việc, chỉ rảnh dịp nghỉ lễ thôi.

Lúc trước còn lo nghĩ sức khoẻ bà nội, sợ bà không đi nổi, bây giờ có cây gậy chống nên đi bộ còn nhanh hơn mấy người trẻ, nên giờ không cần lo nghĩ nữa.

Nên Hà Tứ Hải quyết định đợi đến sau ngày một tháng năm rồi mới làm nhiệm vụ, bởi vì cậu ta linh cảm tâm nguyện này có khúc mắc.

“Ba, ba ơi, chúng ta đi đâu chơi thế?”

Đào Tử chạy đến rồi ngồi vào lòng Hà Tứ Hải - người đang ngồi trên ghế sô - pha.

Hà Tứ Hải đưa tay đỡ, sợ cô bé bị ngã.

“Ba cũng không biết, con hỏi dì Lưu đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Dì Lưu kêu con hỏi ba.”

Hà Tứ Hải: …

“Ba cũng không biết.”

“Vậy ba mau nghĩ thử đi.”

Đào Tử duỗi hai ngón tay ra rồi vẽ vòng tròn trên đỉnh đầu cậu ta, thế này là xem cậu ta như Nhất Hưu* à.

(*Nhất Hưu hoà thượng: là một vị Thiền sư Nhật Bản thuộc tông Lâm Tế, hệ phái Đại đức tự. Sư là một trong những Thiền sư danh tiếng nhất của Thiền tông Nhật Bản.)

“Ba nhất thời không nghĩ ra, hay con giúp ba nghĩ đi.”

Hà Tứ Hải bế cô bé lên định đưa cô bé đi dạo, hiếm khi hai người có một ngày nghỉ.”

“Dạ…”

Đào Tử đảo mắt, cẩn thận suy nghĩ.

Cô nhóc lớn thế này nhưng chả mấy lần đi đến nơi khác, có thể nghĩ được gì chứ?

Nhưng dàng vẻ suy nghĩ nghiêm túc của cô bé đáng được khuyến khích.

Hà Tứ Hải dắt chiếc xe đạp điện mà cậu ta đã lâu không lái ra, hào hứng nói với Đào Tử: “Đi, ba dắt con đi hóng gió.”

“Hóng gió? Dạ.”

Đào Tử quên mất chuyện nghĩ địa điểm đi chơi, vui vẻ tự mình leo lên xe.

Hà Tứ Hải thuận tay bế cô bé lên.

Mặc dù chiếc xe này là xe cũ, nhưng sau khi được Trương Hải Đào sửa đổi, nó có mã lực lớn, bình đủ điện, khi chạy thì nhanh khỏi nói.

Phía sau xe có chỗ tựa lưng, Đào Tử ngồi phía sau cũng yên tâm hơn.

Khi Hà Tứ Hải lái xe, Đào Tử lập tức ôm eo cậu ta, cái tay nhỏ còn ấn ấn bụng cậu ta.

“Ba ơi, bụng ba cứng ghê á.”

Đào Tử nói xong liền vén áo cậu ta ra nhìn thử.

“Cái này không được.”

Hà Tứ Hải mỉm cười rồi vội nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.

“Bụng ba cứng vì ba có cơ bắp.”

“Thịt gà*? Sao con không có? Bụng con mềm nhũn à.”

(*Đào Tử nghe nhầm “肌肉: cơ bắp” thành “鸡肉: thịt gà” vì hai từ có phát âm giống nhau.)

Đào Tử vén áo của mình lên rồi vỗ nhẹ vào bụng.

Cái bụng nhỏ còn tinh nghịch nảy nảy lên mấy lần.

“Cái này cũng không được.” Hà Tứ Hải vội kéo áo cô bé xuống.

“Cái này không được, cái kia cũng không được, sao người lớn lại phiền phức thế này?” Đào Tử bất mãn nói.

“Con là con gái, phải biết bảo vệ chỗ riêng tư của mình.” Hà Tứ Hải nói.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ phải để Lưu Vãn Chiếu phổ cập kiến thức về mặt này cho Đào Tử.

Lúc đầu Lưu Vãn Chiếu có đề cập chuyện này với Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải cũng không từ chối, thực ra cậu ta cũng nghĩ đến vấn đề này rồi.

Cậu ta cảm thấy Đào Tử cần một người phụ nữ chăm sóc, vì Đào Tử càng lớn thì cậu ta càng không thể đảm đương vai trò của một người mẹ.

“Vậy ba là con trai, tại sao cũng không được ạ?” Đào Tử tiếp tục hỏi.

“Con trai cũng có chỗ riêng tư chứ, nhưng chủ yếu là do ba ngại thôi.” Hà Tứ Hải ngẫm một lát rồi giải thích.

“Ha ha......”

Đào Tử nghe thế thì vui lên, cô bé cảm thấy chuyện Hà Tứ Hải ngại ngùng thật buồn cười mà.

“Được rồi, đừng cười nữa, chúng ta đi thôi.” Hà Tứ Hải khởi động xe đạp điện

Đào Tử lại vội ôm eo Hà Tứ Hải, áp sát người vào lưng cậu ta.

Sau đó đôi tay nhỏ bé không ngừng nắn véo khiến Hà Tứ Hải nhột chết đi được.

“Con làm gì thế?” Hà Tứ Hải nhịn cười hỏi.

“Ba ơi, mình đi đâu thế?”

“Đi đến đâu thì chính là chỗ đó.”

“Ồ ~”

Đào Tử thực ra không quan tâm đến chuyện này, chỉ cần ở bên cạnh ba thì đi đâu cũng được hết.

“Ba ơi, làm sao mới có thịt gà ạ? Phải ăn nhiều thịt gà sao? Ba ăn bao nhiêu con gà rồi?”

Đào Tử vừa nói vừa dùng tay tạo hình cái miệng gà, cô bé còn nhẹ bóp cái bụng của cậu ta.

“Là cơ bắp, không phải thịt gà.”

“Dạ, là thịt gà, cục cục tác…cục cục tác…”

Đào Tử học tiếng gà kêu, sau đó tự chọc mình cười.

“Không biết củ cải trắng và củ cà rốt đã lớn hơn chưa nhỉ?” Đào Tử chợt nói.

Đào Tử nhớ đến hai con gà mà cô bé nuôi.

“Có lẽ đã lớn hơn rồi, nó cũng sẽ đẻ nhiều trứng hơn. Lần trước chúng ta về quê, bà nội Tứ đã mang trứng cho chúng ta, chắc chắn trong đó có trứng tụi nó đẻ.”

“Ba ơi, kỳ nghỉ này chúng ta cùng về quê đi.” Đào Tử chợt nói.

Cái chân nhỏ nghịch ngợm vẫn đạp thẳng vào bụng xe.

“Về quê?”

Hà Tứ Hải bỗng cảm thấy ý kiến này rất hay.

Có lẽ dẫn bọn nhóc trở lại xem nơi mình từng sống tốt hơn là đi du lịch ở bất kỳ nơi nào khác.

Hơn nữa ngày một tháng năm nhiều người như vậy, vẫn là về quê tốt hơn.

“Được, vậy đến lễ một tháng năm chúng ta sẽ về quê.”

“Yeah~ Yeah~” Đào Tử reo mừng.

“Con sẽ đến nhà ông nội Tứ ăn thật nhiều thịt gà, con cũng muốn có thịt gà.”

“Con nít cần cơ bắp làm gì, bụng con mềm mại có phải tốt hơn không?”

“Dạ, cũng đúng ha.”

“Hơn nữa nếu con ăn nhiều thịt gà, đến lúc đó đừng có ăn luôn cả củ cải và cà rốt đấy.”

“Không có đâu, ba hư quá đi.” Đào Tử ngạc nhiên nói.

“Là con nói muốn ăn chứ có phải ba nói đâu, sao lại nói ba hư chứ?”

“Con không dám, ba là một tên xấu xa.”

“Được được, ba là một tên xấu xa.”

“Tên xấu xa, lái xe nhanh lên nào...” Đào Tử phấn khích nói.

“Như vậy không được, phải chú ý an toàn.”

Tốc độ lái xe của Hà Tứ Hải không nhanh, hoà mình vào làn gió nhẹ chậm rãi tiến về phía trước, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, những khóm hoa ở hai bên đường đua nhau khoe sắc, mùi thơm theo gió phảng phất khắp nơi.

Đào Tử đưa tay ra hai bên bắt lấy gì đó.

“Con đang làm gì đấy?”

“Con đang bắt gió.”

“Thế con đã bắt được chưa?”

“Bắt được rồi, nhưng nó chạy mất tiêu rồi.”

“Vậy thì hãy tiếp tục cố gắng bắt lấy nó nhé.”

“Dạ vâng.”

Đào Tử hồn nhiên trả lời.

Đi ngang qua một cửa hàng bánh kem, Hà Tứ Hải dừng xe lại.

“Muốn ăn không?”

“Muốn.”

“Đi thôi, ba mua cho con.”

Hà Tứ Hải dừng xe rồi bế cô bé xuống.”

“Ba ơi, cho ba nè.”

“Gì thế?” Hà Tứ Hải đưa tay ra.

Đào Tử nhẹ đặt tay mình vào lòng bàn tay cậu ta.

“Là gió ạ.” Cô bé cười nói.

Nụ cười rạng rỡ tựa ánh nắng ban chiều.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment