Nhìn bàn tay tay nhỏ trong lòng bàn tay, Hà Tứ Hải nở nụ cười, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, kéo nàng vào tiệm bánh ngọt.
"Con muốn ăn cái gì thì tự chọn đi."
Đào Tử dán sát vào tủ kính, nhìn vào xung quanh.
Bánh ngọt quả thật rất thơm, toàn bộ bên trong tiệm bánh ngọt đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Đào Tử cuối cùng đã chọn một chiếc bánh kem có hình một chú gấu xinh xắn.
Loại bánh nhỏ này chỉ có thể ăn trong cửa hàng, có thể mang đi nhưng mà ăn rất bất tiện, còn không bằng ở trong cửa hàng ăn rồi đi.
Thế là tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Đào Tử nhìn chiếc bánh trước mặt, càng nhìn càng yêu thích.
"Làm sao, có phải vì nó rất dễ thương nên con không nỡ ăn nó không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Đào Tử lắc đầu, sau đó há to mồm, ah cắn một rơi mất đầu gấu con, rất "Dã man".
Đào Tử hai ba ngụm liền nuốt xuống, lúc này mới trả lời Hà Tứ Hải: "Không phải, con đang nghĩ nên bắt đầu ăn từ đâu."
Hà Tứ Hải: ...
"Ba ba, ba cũng ăn đi."
Đào Tử lúc này lại dùng cái muôi đào múc một muỗng lớn, đưa cho Hà Tứ Hải, muốn cho hắn ăn.
Hà Tứ Hải cũng không khách khí với nàng, trực tiếp đưa đầu tới ăn.
"Có phải rất ngọt không?" Đào Tử Cười híp mắt, nheo mắt lắc lư đôi chân ngắn hỏi.
"Rất ngọt." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Vậy con cho ba thêm một miếng nữa."
"Không cần, con ăn đi, ba sẽ mua lại cái khác."
Hà Tứ Hải đứng dậy định đi mua bánh mì khác.
"ba ba, đây đều là cho con ăn sao?"
"Không phải, Đây là cho ông Lý."
"Ông Lý?"
Đào Tử suy nghĩ một chút mới nhớ tới Lý Đại Lộ mà Hà Tứ Hải nói tới.
Hưng phấn hỏi: "Chúng ta sẽ đi gặp ông Lý ạ?"
"Đúng vậy, vừa lúc tiện đường, chúng ta đi gặp ông ấy một chút, buổi trưa để ông ấy mời chúng ta ăn cơm" Hà Tứ Hải cười nói.
"Ăn gì ạ?"
"Cái này ba cũng không biết, phải hỏi ông Lý. "
"Vậy chúng ta đi mau thôi." Đào Tử hưng phấn nói.
nàng cũng rất lâu rồi không gặp Lý Đại Lộ.
Cho nên bọn họ quay lại chiếc xe điện của mình.
Ăn uống no đủ, cô bé ôm hông ba mình, có chút buồn ngủ.
Hà Tứ Hải lo lắng cô bé sẽ từ trên xe ngã xuống, sau này chen lấn.
Không nghĩ tới cô bé ngay lập tức tỉnh lại, rất là bất mãn nói: " ba ba, ba chen con làm gì?"
"Ba đang suy nghĩ có thể nặn được cái bánh mà con vừa ăn hay không."
"Ba thật là hư nha."
"Đúng rồi, vừa nãy là ai nói ba người xấu? Đương nhiên người xấu phải làm chuyện xấu, nếu không sao gọi là người xấu được?"
"Niu~ Ba."
Đào Tử dùng tay nhỏ bóp bụng Hà Tứ Hải, không đau, lại nhưng làm hắn nhột phải bật cười.
"Làm người xấu còn vui vẻ như vậy sao?"
"Đương nhiên, ba là người xấu vui vẻ."
"Không được, người xấu không có thể mở tâm, con niu~ niu~ "
Móng vuốt nhỏ không nắm đau Hà Tứ Hải, làm hắn nhột chịu không được, vội vàng dừng xe ở ven đường, cầu xin tha thứ sau đó mới tiếp tục lên đường.
Thấy Hà Tứ Hải cầu xin tha cho, Đào Tử rất đắc ý, cơn buồn ngủ cũng biết mất, gào gào mà hát nhạc thiếu nhi.
Mẹ nắm tay của con
Đưa con đến cửa trường học
Mẹ nói con phải nghe lời của giáo viên
Con hướng về mẹ phất tay một cái
Con hướng về mẹ phất tay một cái
Bàn tay lớn dắt tay nhỏ
Hạnh phúc vui xa xôi
Bàn tay lớn dắt tay nhỏ
...
"Hay thật, Đào Tử hát thật hay."
"Ha ha ~ "
Tiếng cười của Đào Tử trôi dọc theo con đường.
Hà Tứ Hải cưỡi xe đạp điện, đi tới tập đoàn Lâm thị, trên căn bản cũng không có cửa hàng nào, trở lại đoán chừng cũng chỉ có thể ngồi xe.
Gọi điện cho Lý Đại Lộ, hắn rất nhanh liền từ bên trong đi ra.
Mặc quần áo bảo hộ lao động chỉnh tề, tràn đầy tinh thần.
"Tứ Hải, Đào Tử."
Nhìn thấy hai người bọn họ, Lý Đại Lộ cười tươi như hoa.
"Sư phụ."
"Còn gọi sư phụ gì chứ, gọi tôi là lão Lý." Lý Đại Lộ hiện tại cũng không dám lấy tự xưng sư phụ.
"Sao có thể chứ, ông là sư phụ của tôi, thì vĩnh viễn là sư phụ của tôi."
"Ông Lý."
"Ai, Đào Tử, rất lâu rồi không gặp, đến, để ông nhìn xem, có phải đã cao lên mập mạp lên rồi không."
Lý Đại Lộ cười nói vài câu với Đào Tử, lại hướng về Hà Tứ Hải oán giận nói: "Cậu tới làm sao cũng không nói một tiếng, tôi chuẩn bị chút đồ ăn cho Đào Tử."
"không có chuyện gì, Buổi trưa mời chúng tôi ăn là tốt rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
Hắn cùng với Lý Đại Lộ không khách khí một chút nào.
"Đó là điều chắc chắn rồi, đi thôi, chúng ta đi vào rồi nói." Lý Đại Lộ lôi kéo Đào Tử đi vào trong.
Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo.
"Sư phụ, gần đây như thế nào, tất cả đều thuận lợi chứ?"
"Cũng rất thuận lợi, Lâm tổng thực sự quá chiếu cố tôi, hiện tại tất cả mọi chuyện đều theo đúng hướng, thật sự phải cảm ơn cậu với Lâm tổng. Tôi chuẩn bị mời hắn ăn một bữa cơm, nhưng hắn là một người bận rộn, tôi cũng không biết làm sao mở miệng, cậu đã đến rồi thì vừa vặn, Lúc nào có thời gian, giúp tôi hẹn với hắn, tôi mời hắn ăn một bữa cơm..."
Lý Đại Lộ Nói nói rất nhiều nói một tràng, xem ra hắn còn chưa biết địa vị của Hà Tứ Hải ở trong lòng Lâm Kiến Xuân.
Trên thực tế, Lâm Kiến Xuân có thể giúp hắn nhiều như vậy, hoàn toàn là nhìn mặt mũi của Hà Tứ Hải.
Đương nhiên Lý Đại Lộ cũng biết đạo lý này, nhưng Lâm Kiến Xuân giúp hắn thực sự nhiều lắm, trái lại khiến hắn nảy sinh lòng nghi ngờ.
Bởi vì Lâm Kiến Xuân không chỉ yêu cầu nhân viên của mình giúp hắn đăng ký công ty, mà còn cho hắn một số văn phòng để niêm yết.
cho nên hiện tại Lý Đại Lộ cũng là ông chủ, cũng có quan hệ hợp tác với tập đoàn Lâm thị.
Tất cả công việc bảo trì điện nước của tập đoàn Lâm thị đều giao cho bọn họ làm, ngay cả món nợ cũng giao cho bọn họ, đúng là một bước đúng chỗ, Lý Đại Lộ Làm sao có thể không cảm kích chứ.
Trong này khẳng định là vì mặt mũi của Hà Tứ Hải, nhưng mà hắn cảm thấy mặt mũi Hà Tứ Hải hẳn là không lớn như vậy, chỉ là bởi vì Lâm Kiến Xuân có tấm lòng tốt, là một ông chủ tốt.
"Được, đến lúc đó tôi giúp ông hẹn. "
Nói xong đi tới công ty của Lý Đại Lộ.
Tên của công ty rất đơn giản, nó được gọi là công ty bảo trì và lắp đặt thủy điện Hợp Châu Đại Lộ.
Hoạt động kinh doanh chủ yếu là cải tạo đường nước và điện, bồn cầu, bồn tắm, hồ bơi, vòi nước, mạch điện, công tắc, thiết bị chống rò rỉ và các dịch vụ khác.
Diện tích chỗ làm việc của Lâm Kiến Xuân đối với hắn không phải là nhỏ, bên trong được chia thành nhiều phòng.
Khi Hà Tứ Hải đến, thấy bên trong có mấy người đang chơi bài, trong đó có hai người nhìn quen mặt, hẳn là trước đây ở công trường xây dựng.
Về phần đánh bài cũng không phải là bọn họ lười biếng, chủ yếu bọn hắn những người này làm bảo trì, có lúc thì bận bịu, không có việc thì đầu rất nhàn rỗi, đều là người lớn tuổi thô lỗ, cũng không thể để cho bọn họ đọc sách học tập.
"Đây là lão Trần, cậu nên gặp..." Lý Đại Lộ giới thiệu từng người cho Hà Tứ Hải.
Mặc dù Lý Đại Lộ đã thành lập công ty, thành ông chủ, thế nhưng Cũng không tuyển được nhiều người.
Dù sao hiện tại chỉ có một mình tập đoàn Lâm thị, công việc cũng không nhiều, có tuyển thêm cũng lãng phí.
"Sư phụ, tuyển người không thể chỉ dựa vào quan hệ, còn phải có năng lực, năng lực không được, lãng phí tiền Không nói, chính ông cũng mệt mỏi."
Sau khi vào văn phòng Lý Đại Lộ, Hà Tứ Hải nói.
"Này còn cần cậu nói sao, trong lòng tôi biết rõ, đều là người thành thật đàng hoàng."
"Trong lòng ông biết rõ là được."
Hà Tứ Hải cũng không nói them, quan sát văn phòng, một ghế sofa, một máy lọc nước và một cái bàn làm việc bên ngoài, ngay cả máy tính cũng không có.
Trên bàn làm việc để đó đều là dụng cụ sửa chữa với một ít bản vẽ.
"Các cậu ngồi đi, tôi rót nước cho cậu." Lý Đại Lộ nói.
"Đừng phiền phức như vậy, đúng rồi, tôi còn mang cho ông một ít bánh này."
"Bánh ngọt? Mang bánh ngọt tới làm gì chứ, cho Đào Tử ăn đi."
"Đào Tử đã ăn rồi, cũng không thể tay không tới cửa được, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, thuận tay mua một ít."
Hà Tứ Hải trực tiếp đem bánh ngọt đặt ở trên bàn của hắn.
Nhìn những bản vẽ lộn xộn ở trên bàn, liền nhắc nhở: "Vẫn là làm một cái tủ hồ sơ đi, đem những cái này đều cất cẩn thận, không nên tùy tiện ném loạn."
"Ừm, tôi chuẩn bị lại tuyển người có chút văn hóa, có thể làm kế toán, có thể quản lý văn kiện tư liệu." Lý Đại Lộ nói.
Bây giờ kế toán đều là tập đoàn Lâm thị làm thay, thời gian dài cũng không phải việc.
Hai người nói chuyện, Đào Tử ở bên cạnh cảm thấy buồn chán, nhưng cũng không có quấy rầy hai người, tự mình lật tung các dụng cụ bảo trì trên bàn.
------
Dịch: MBMH Translate