"Lão Lý, lão Lý, chuẩn bị đi ăn cơm sao?"
Hai người đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng người kêu ngoài cửa.
"Các cậu đi trước đi." Lý Đại Lộ nói.
"Vậy được, vậy chúng tôi đi trước." Nói xong không một tiếng động.
"Buổi trưa các ông ăn trưa ở đâu?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Công ty có phòng ăn, đi thôi, tôi dẫn mọi người đi ra ngoài ăn, ăn chút đồ ngon." Lý Đại Lộ vẫy tay với Đào Tử, kêu nàng lại đây.
"Chúng ta ăn ở căng tin là được rồi."
"Như vậy sao được, các cậu vất vả mới đến một chuyến, huống hồ còn dẫn theo Đào Tử, chúng ta phải đi ăn đồ ngon một chút chứ." Lý Đại Lộ cự tuyệt một tiếng.
"Cần gì phải phiền phức như vậy, chúng ta cũng không phải chưa từng ăn, lại nói căng tin rất kém tệ sao? chính là căng tin, cần gì ra ngoài tiêu tiền lãng phí."
"Không được ..."
"Không thì tôi trời về ăn cơm với Đào Tử."
"Vậy được, đi căng tin, tôi sẽ gọi thêm vài món." Thấy Hà Tứ Hải cố chấp kiên trì, Lý Đại Lộ cũng rất là bất đắc dĩ.
Căng tin tập đoàn Lâm thị nằm trên tầng ba của công ty.
Hiện tại là giờ ăn trưa, có rất nhiều người ở thang máy, bọn họ còn không bằng trực tiếp đi cầu thang bộ.
Suốt đường xuống cầu thang, Lý Đại Lộ một bên giới thiệu.
"Bởi vì giám đốc Lâm từ Hồng Kông trở về, vì hợp khẩu vị của hắn, có không ít món ăn Quảng Đông ..."
Bọn họ rất nhanh đã đi tới căng tin công ty, nhìn xung quanh, quy mô không lớn lắm, nhưng trang trí cũng rất khá, ngay ngắn trật tự, đèn đuốc sáng choang.
Đã có không ít người ăn xong rời đi.
"Cậu có muốn gọi món gì không, hay tìm một chỗ ngồi đi, để tôi gọi món?"
Hà Tứ Hải nhìn Đào Tử kiễng chân, tò mò nhìn vào bên trong, vì vậy nói: "Tự chúng tôi gọi đi."
Sau đó hắn bắt chước những người khác, lấy cho mình với Đào Tử một cái khay.
"Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, không cần khách khí với tôi."
"Yên tâm đi, khẳng định sẽ không khách khí với ông, hôm nay muốn ông đãi ăn ngon, có đúng hay không Đào Tử?"
"Đúng vậy, con phải ăn uống thỏa thuê." Đào Tử khí thế mười phần mà nói.
Lý Đại Lộ bật cười, thật ra no thì ăn bao nhiêu cũng được, so với ăn ở ngoài chắc chắn phải rẻ hơn nhiều.
"Đi thôi, hôm nay ông xuất màu nhiều, muốn ăn gì thì ăn."
"Xuất máu?" Đào Tử lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
"Vậy ~ vậy vẫn là không muốn."
"Xuất máu nhiều, không phải như con nghĩ đâu, ý của ông Lý là hôm nay sẽ chi rất nhiều tiền mua đồ ăn cho con."
"Ồ ~ Ồ ~, vậy không nên mua đồ ăn con thành nghèo rớt mồng tơi được nha." Đào Tử nói.
"Yên tâm, con cũng ăn không có hết đâu."
Ba người theo dòng người từng người đi đến nhìn, muốn ăn cái gì thì liền gọi một phần, nhưng mà Đào Tử cầm không nổi khay, đều là Hà Tứ Hải giúp cô bé cầm.
Đại khái có rất ít trẻ con đến căng tin, rất nhiều người đều hiếu kỳ mà nhìn sang.
Cô bé nhỏ có tính tình hướng ngoại còn lại đây phải cho Đào Tử đồ ăn.
Sau một vòng, kỳ thực cũng gọi không hề nhiều.
Vẫn là Lý Đại Lộ cảm thấy băn khoăn, đặt thêm một số món nữa.
"Ở chỗ các ông còn có phòng khách à?" Lúc tìm chỗ, Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Đều là lãnh đạo ngồi, bọn họ có lúc ăn cơm nói chuyện, cần phải có một môi trường yên tĩnh hơn."
Hà Tứ Hải nghe vậy có phần đã hiểu ra.
"Thật xin lỗi, đã mời các cậu tới đây ăn." Lúc ăn cơm vẻ mặt Lý Đại Lộ áy náy nói, thật là một người thành thật.
"Sư phụ, ông lại nói những này lời khách khí rồi, lại nói này không phải là do chúng tôi yêu cầu sao, hơn nữa tôi cảm thấy mùi vị rất tốt, có đúng không Đào Tử?"
"Đúng, rất ngọn nha." Đào Tử giơ cao cánh tay nói.
"Ăn ngon vậy thì con ăn nhiều một chút." Lý Đại Lộ nghe vậy rất là vui.
"Đúng rồi, tôi sẽ kết hôn vào ngày 26 tháng sau, đến lúc đó ông nhất định đến nha."
"Kết hôn, với Lưu tiểu thư?" Lý Đại Lộ nghe vậy rất là ngạc nhiên.
Hà Tứ Hải gật đầu.
"Nhưng là ... Nhưng là ..."
Hà Tứ Hải biết ý của hắn, nói tuổi của hắn còn nhỏ, sớm như vậy đã kết hôn rồi.
"Tôi còn trẻ, thế nhưng Vãn Chiếu tuổi không còn nhỏ nữa, lại để cho cô ấy chờ nữa cũng không thích hợp, hơn nữa cô ấy đang có thai."
"Thật sao?" Lý Đại Lộ nghe vậy con mắt mở tròn xoe.
"Việc này còn có thể gạt ông được sao?"
"Được... Được ..." Lý Đại Lộ kích động đến mức cảm thấy có chút không mạch lạc, đây là điều mà Hà Tứ Hải không nghĩ tới.
Trên thực tế, đối với người tuổi tác lớn mà nói, cuộc sống chỉ có hai chuyện lớn, đò là kết hôn với sinh con.
Đặc biệt là sinh con, sinh được con tức là có người kế nghiệp, đặc biệt chú trọng đến những thứ này.
Cho nên Lý Đại Lộ mới lộ ra vẻ mặt kích động.
"Cậu nói sớm một chút xíu, chúng ta buổi trưa hôm nay làm sao cũng không thể đến căng tin ăn được, phải ăn chúc mừng mới được." Tâm trạng Lý Đại Lộ đã ổn định lại một chút, có phần oán trách nói.
"Cái này có lợi gì chứ, đợi đến lúc tôi đám cưới, ông có thể đến là được."
"Chắc chắn đến, tôi nhất định sẽ đi, nhưng mà cậu phải gửi thiệp mời cho tôi nha."
"Đó là đương nhiên rồi."
"Được... Được ..." Lý Đại Lộ đột nhiên lộ ra cảm xúc cảm khái.
Kỳ thực đến bây giờ, Lý Đại Lộ mới cảm thấy rằng Hà Tứ Hải đã thực sự trưởng thành, cũng đã có vợ con rồi.
Trước đây mặc kệ hắn có lợi hại tới đâu, ở trong lòng ông hắn vẫn luôn là một đứa trẻ.
"Này ... , ba của Uyển Uyển, nơi này, nơi này ... Mau lại đây, con mời bác ăn cơm nha, chỗ này có rất nhiều đồ ăn nha."
Hai người đang nói chuyện, Đào Tử bỗng nhiên đứng ở trên ghế quơ múa cánh tay nhỏ vẻ mặt hưng phấn.
Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, hóa ra là Lâm Kiến Xuân cùng với mấy người quản lý xuống dùng cơm.
Lý Đại Lộ lộ ra vẻ lúng túng, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đến ngăn Đào Tử lại.
"Không sao đâu, Đào Tử biết hắn." Hà Tứ Hải nói.
Lý Đại Lộ đương nhiên biết là quen biết, nhưng mà hét lên như vậy, nhiều người nhìn như vậy, hắn rất xấu hổ.
Lâm Kiến Xuân cũng rất ngạc nhiên khi nghe thấy trong phòng ăn có người gọi là ba Uyển Uyển, hắn càng ngạc nhiên hơn khi nghe theo giọng nói nhìn lại thì thấy là Đào Tử.
Khi nhìn thấy Lý Đại Lộ đang ngồi cùng với Hà Tứ Hải, hắn lúc này mới hiểu ra.
Trực tiếp bỏ lại mấy giám đốc điều hành cấp cao, vẻ mặt tươi cười mà tiến lên đón.
"Đào Tử, đi cùng với ba con lại đây, tại sao lại không tới chỗ của bác ngồi chút?" Lâm Kiến Xuân vẻ mặt tươi cười hỏi.
"Chúng con tới thăm ông Lý ạ, bác đã ăn cơm chưa? Con mời bác ăn cơm nha." Đào Tử vui vẻ nói.
"Vẫn chưa ăn, vậy bác cũng sẽ không khách khí." Lâm Kiến Xuân trực tiếp kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh Đào Tử.
"Ừm, không cần khách khí, chúng tôi gọi rất nhiều đồ ăn nha." Đào Tử nói.
"Được rồi, đừng đứng ở trên ghế, ngồi xuống rồi nói." Hà Tứ Hải đưa tay ấn nàng ngồi xuống.
"Cậu nói cậu xem, cậu đến đây, sao lại không nói với tôi một tiếng?" Lâm Kiến Xuân lúc này mới hướng về Hà Tứ Hải oán giận nói.
"Tôi đến xem sư phụ, không muốn quấy rầy công việc của anh." Hà Tứ Hải nói.
"Nói như vậy cũng quá khách khí rồi."
Lâm Kiến Xuân nói xong, đánh giá thức ăn trên bàn của bọn họ.
"Giám đốc Lâm." Lý Đại Lộ lúc này mới có cơ hội nói chen vào.
"Đừng đứng, ngồi xuống tiếp tục ăn đi, thêm tôi vào có phiền không?" Lâm Kiến Xuân cười hỏi.
"Vậy sao được chứ, nếu không tôi lại đi gọi thêm một ít món?” Lý Đại Lộ vội vàng nói.
"Không cần đâu, Đào Tử, cháu muốn ăn cái gì, nói với ông Lâm, ông Lâm đi mua cho cháu." Lâm Kiến Xuân nói với Đào Tử.
"Ở đây đã có rất nhiều rồi mà?" Đào Tử mắt trợn trừng lên.
"Này tính là gì, còn có thể nhiều thêm một chút nữa."
"Vậy có phải tốn rất nhiều không ạ, phải ... Phải xuất máu nhiều."
"Ha ha, con còn biết xuất máu nhiều nữa ạ?" Lâm Kiến Xuân vui vẻ nói.
"Ông đã nói với con chưa, phòng ăn này đều là của ông Lâm, cho nên con cứ ăn hết mình, không cần tiền."
"Oa, ba Uyển Uyển ông thật lợi hại." Vẻ mặt Đào Tử thán phục.
"Đúng thế, lợi hại sao?" Lâm Kiến Xuân vui vẻ nói.
"Ừm, dạ ..."
Đào Tử gật đầu, hâm mộ nói: "Uyển Uyển thật là hạnh phúc, mỗi ngày đều được ăn nói thỏa thích."
Sau đó quay đầu, duỗi tay nhỏ ra vỗ Hà Tứ Hải nói: "Ba phải cố gắng lên."
Hà Tứ Hải:...
Lâm Kiến Xuân vui vẻ nói: "Con cũng có thể bất cứ lúc nào tới ăn uống thỏa thuê, ông Lâm sẽ không thu tiền của con."
Đào Tử nghe vậy tưởng thật, rất là vui vẻ, khá lắm, nhiều đồ ăn ngon như vậy, nàng phải ăn rất lâu nha.
Nhưng mà nàng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Mỗi ngày đều có nhiều đồ ăn ngon như vậy sao?"
"Đương nhiên, mỗi ngày đều có, con chừng nào muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi cùng với Uyển Uyển." Lâm Kiến Xuân nói.
Đào Tử nghe vậy hưng phấn vỗ bàn một cái, hào khí nói: "Vậy chúng ta ăn uống thỏa thuê."
"Phụ ... Phụ ... Phụ ..."
Vỗ bàn quá nặng tay, tay nhỏ đỏ cả tay, nhanh chóng thổi một chút.
Đám người đều nở nụ cười.
------
Dịch: MBMH Translate