Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1295 - Chương 1295: Ghi Thù.

Chương 1295: Ghi Thù. Chương 1295: Ghi Thù.

"Đã ăn no chưa?" Lâm Kiến Xuân khom người, cười hỏi.

"No rồi ạ."

Đào Tử theo bản năng muốn vén quần áo lên, thế nhưng nghĩ đến những gì Hà Tứ Hải nói trước đó, nàng cách quần áo vỗ bụng nhỏ.

"Vậy nếu không tới phòng làm việc của ông Lâm chơi một lúc, ông đã nói với con chưa, bên trong phòng làm việc của ông còn có một cái sân chơi." Lâm Kiến Xuân giả vờ nhỏ giọng nói.

Đào Tử nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Không đi được, buổi chiều tôi còn phải đứa Đào Tử đi chơi nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Thôi được rồi, lần sau đưa Uyển Uyển cùng đi, để cho bọn họ cùng nhau chơi đùa." Lâm Kiến Xuân khá là tiếc nuối nói.

"Đi thôi, nói tạm biệt với ông Lâm đi." Hà Tứ Hải ôm lấy Đào Tử.

"Tạm biệt." Đào Tử phất phất tay nhỏ.

"Tạm biệt." Lâm Kiến Xuân cũng mỉm cười.

Những nhân viên đến ăn vào buổi trưa rất tò mò về mối quan hệ giữa Đào Tử với Lâm Kiến Xuân.

Chủ yếu là hắn quá hiền lành, đối với cháu trai ruột của mình, đoán chừng cũng là thái độ như vậy.

Khuôn mặt sủng nịch, thậm chí ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, không giống với hình ảnh nghiêm túc nơi công sở thường ngày.

"Tứ Hải, các cậu không ngồi một lát nữa sao?"

Trở lại văn phòng của Lý Đại Lộ, thấy Hà Tứ Hải muốn rời khỏi, Lý Đại Lộ giữ lại nói.

"Không được, hôm nay hiếm khi ra ngoài, tôi phải dẫn Đào Tử đi dạo vòng vòng."

"Vậy được, khi nào rảnh thì lại tới." Lý Đại Lộ nghe vậy cũng không ép hắn ở lại.

"Đúng rồi, chúng tôi đến đây bằng xe điện, nhưng mà bây giờ hết điện, vì vậy xe tôi sẽ giao lại chỗ ông." Hà Tứ Hải lấy chìa khóa xe điện đưa cho Lý Đại Lộ.

"Cậu giữ lại đi, đưa cho tôi làm gì? Tôi giúp cậu sạc điện, rồi cậu mang trở về." Lý Đại Lộ vội vàng nói.

"Không cần, tôi hiện tại rất ít đi xe điện, đều là lái xe." Hà Tứ Hải trực tiếp để chiếc chìa khóa lên bàn rồi rời đi.

"Chờ đã, bánh mì cậu mang về đi, cho Đào Tử ăn." Lý Đại Lộ vội vàng ở phía sau đuổi theo.

"Không cần đâu."

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử bước nhanh, Lý Đại Lộ nhất thời đuổi không kịp.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Lý Đại Lộ lắc đầu: "Thằng nhóc này."

Sau đó mỉm cười, mang theo túi bánh mì trở về văn phòng.

Nhìn thấy mấy người ngồi ở trong phòng làm việc nghỉ trưa.

Vẻ mặt ghét bỏ đối với bọn họ nói: "Tứ Hải mua bánh mì cho tôi, tôi cũng lớn tuổi rồi, nên tôi không thích ăn."

"Ông không thích ăn thì cho chúng tôi ăn đi."

"Muốn cái gì đây, mỗi ngày chỉ biết lười biếng không kiếm sống, tôi nuôi một đám đại gia à, buổi chiều đi kiểm tra hệ thống dây điện cho tôi xem có bị lão hóa không, mỗi ngày ..." Lý Đại Lộ hùng hổ trở về văn phòng.

Mấy người khác cười phá lên.

......

"Ba ba, chúng ta hiện tại đi đâu?"

"Chúng ta đi dạo một vòng xem sao."

"Ồ, được ạ." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, ngáp một cái.

Ăn uống no đủ, ánh mặt trời chiếu sáng trên người ấm áp, Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, đầu nhỏ gối lên trên vai của hắn lơ mơ ngủ.

Lần này Hà Tứ Hải không kêu nàng dậy, mà là vỗ nhẹ vào lưng nàng, ngân nga nhẹ nhàng.

Đào Tử mắt thấy sắp ngủ, bỗng nhiên giật mình một cái ngồi thẳng lên.

"Làm sao vậy?"

"Hắc hắc, anh trai trước đây cũng là ôm con ngủ như thế này."

Đào Tử vẻ mặt hỗn loạn, gọi anh trai.

Nói xong lại cúi đầu ngủ thiếp đi ở trên vai Hà Tứ Hải, phát ra tiếng ngáy nhẹ, hơi thở ấm áp từ mũi nàng phả vào cổ Hà Tứ Hải.

Những lời Đào Tử cũng gợi lên những ký ức của Hà Tứ Hải.

Khi đó Đào Tử còn nhỏ, hai vợ chồng Hà Đào thường xuyên ra ngoài kéo hàng.

Chỉ đem Đào Tử giao cho hắn và bà nội chiếu cố.

Nhưng là bà nội lớn tuổi, ôm không được quá lâu.

Thế là đều là Hà Tứ Hải ôm nàng, cùng với cô bé chơi đùa, trêu chọc nàng cười.

Chơi mệt rồi, liền nằm nhoài ở trên bả vai anh trai ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh dậy sẽ nói những lời trẻ con với anh.

Khoảng thời gian đó tuy rằng khổ cực, nhưng bây giờ nghĩ lại, còn là cực kỳ hạnh phúc.

Hà Tứ Hải điều chỉnh một cái tư thế, để Đào Tử ngủ được thoải mái hơn một chút.

Khi đó sức lực yếu, ôm mệt mỏi, lúc nào cũng thích tìm một chỗ ngồi, tìm một chỗ dựa cho hai cánh tay.

Hắn không thoải mái, Đào Tử đoán chừng cũng không thoải mái.

Thế nhưng con người thích ứng rất mạnh, quen rồi thì không sao.

Mà bây giờ đây, Hà Tứ Hải toàn thân đều có sức lực vô tận, ôm một ngày cũng không thể mệt.

Cho nên, Hà Tứ Hải đã ôm nàng đi thẳng về phía trước.

Lúc đi ngang qua công viên, hắn sẽ dừng lại, ôm Đào Tử ngủ say chụp cùng một tấm hình.

Khi đi ngang qua qua bốt điện thoại cũ, hắn sẽ dừng bước lại chụp ảnh với Đào Tử, người đang ngủ ngon lành.

Đi ngang qua qua một chú mèo dễ thương, hắn sẽ dừng bước lại, ôm Đào Tử đang ngủ say cùng với con mèo chụp một tấm hình.

...

"Mẹ, mẹ ơi, con đang nói chuyện với mẹ, mẹ có nghe hay không?" Huyên Huyên bất mãn nói.

"Nghe đây, con nói tiếp đi."

"Mới không có, con thấy rõ ràng là mẹ đang xem điện thoại, mẹ đang xem cái gì, cho con xem một chút."

Huyên Huyên trực tiếp tiến lên giật lấy điện thoại của Tôn Nhạc Giao.

"Chậm một chút, coi chừng rớt bể." Nhìn con gái mình giống như cún con, Tôn Nhạc Giao có chút buồn cười mà căn dặn.

"Ồ, là ông chủ với Đào Tử, ha ha, Đào Tử thật buồn cười, em ấy sao lại nhắm mắt chứ..."

"Đó là bởi vì con bé đang ngủ."

"Đang ngủ?" Huyên Huyên nghe vậy lại hận đến trên màn hình điện thoại di động, dán lên trên.

" n ~ ân ..."

"Con làm gì vậy, đừng xem gần như vậy, cẩn thận bị cận thị, hơn nữa con nghiên cứu nửa ngày, nghiên cứu ra cái gì?" Tôn Nhạc Giao đem đầu nhỏ của nàng đẩy ra, có chút buồn cười hỏi.

"Ông chủ buổi trưa nhất định mang Đào Tử đi ăn đồ ngon rồi." Huyên Huyên sờ sờ cái cầm mũm mĩm, nghiêm túc nói.

Tôn Nhạc Giao:...

"Cái này con cũng biết?"

"Đó là đương nhiên, con rất lợi hại, mẹ nhìn Đào Tử đi, dáng ngủ quen thuộc như vậy, ngủ say như vậy, buổi trưa nhất định là ăn đủ no, ăn bo như vậy, nói rõ nhất định ăn rất ngon."

Khá lắm, lý do này thực sự có lý, Tôn Nhạc Giao trong lúc nhất thời cũng không biết phải phản bác làm sao.

Nhưng mà thông minh tài trí của đứa nhỏ này, đều điểm ở trên mặt này sao?

Lúc này Huyên Huyên đem điện thoại di động trả lại cho Tôn Nhạc Giao, xoay người chạy đi.

Rất nhanh nàng tìm bút vẽ với sách vẽ của mình.

Tôn Nhạc Giao rất hiếu kỳ nàng muốn làm gì, thế là bất động thanh sắc ở bên cạnh quan sát.

Chỉ thấy Huyên Huyên mở sách vẽ ra, nghiêm túc vẽ.

Đầu tiên là vẽ một nhân vật phản diện, nhưng mà đầu của nhân vật phản diện có hơi lớn, sau đó lại vẽ một quả đào, nhưng mà quả đào này có chút kỳ quái.

Người bình thường vẽ đào, đầu quả đào sẽ hướng lên trên hoặc xuống dưới, nhưng mà quả đào cô bé vẽ, lại có đầu nhọn hướng về bên phải, điều này thật kỳ quái.

Nhưng mà Tôn Nhạc Giao cũng không vội vã hỏi, tiếp tục nhìn Huyên Huyên vẽ tiếp.

Cô bé lại vẽ một cây búa, một cái kẹo, một cái cây gậy, cuối cùng là một con quái vật nhỏ phun lửa.

Lúc này cô bé mới hài lòng khép sách vẽ lại.

"Chờ đã, con có thể nói cho mẹ biết một chút, con đang vẽ cái gì không?" Tôn Nhạc Giao vội vàng ngăn lại.

"Đương nhiên được ạ." Huyên Huyên đồng ý rất kiên quyết.

"Vậy con nói cho mẹ nghe, cái tên tiểu nhân này là có ý gì?" Tôn Nhạc Giao một lần nữa mở sách vẽ ra hỏi.

"Đây là ông chủ." Huyên Huyên nói.

"Đầu kia tại sao lớn như vậy?"

"Đầu của ông chủ không phải là rất lớn sao?" Huyên Huyên ngây thơ hỏi.

"Được rồi." Tôn Nhạc Giao không phản bác, lại chỉ về quả đào.

Bà đoán được cái nhất định là chỉ Đào Tử, nhưng sao lại nằm ngang.

"Đây là Đào Tử đang ngủ."

Tôn Nhạc Giao:...

Sau đó thực sự nhịn không được, bật cười.

Đây cũng không phải là đào nằm xuống, nằm ngủ.

"Vậy còn lại là cái gì?"

"Đùi gà lớn, hoa quả đường kẹo, lòng nướng thật nhiều đồ ăn ngon, bọn họ không mang con theo, con tức giận biến thành tiểu quái thú bốc lửa." Huyên Huyên chỉ vào tranh giải thích từng cái.

Tôn Nhạc Giao mới vừa ngưng cười, lần nữa lại phá lên cười, cười đến đau cả bụng.

Thế nhưng Huyên Huyên lại cảm thấy điều này không buồn cười một chút nào.

nàng nhưng là rất nghiêm túc nha.

Làm sao có thể cười nhạo một cười nỗ lực với lại nghiêm túc như vậy chứ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment