Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1296 - Chương 1296: Rất Ngon

Chương 1296: Rất Ngon Chương 1296: Rất Ngon

“Huyên Huyên, con làm gì thế?”

Chiều tối, Tôn Nhạc Dao thấy Huyên Huyên áp tai vào cánh cửa, vểnh cái mông nhỏ, trông vô cùng buồn cười.

“Con đang nghe xem ông chủ và Đào Tử đã về chưa...” Huyên Huyên nói.

Nói rồi, lại đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng.

Tôn Nhạc Dao nhịn cười, để mặc nàng đi.

Đúng lúc này, Huyên Huyên đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa thang máy.

Huyên Huyên lập tức mở, xông ra ngoài.

“Đào Tử...” Nàng hét lớn lên.

“Ơ... là ba sao.” Hóa ra là Lưu Trung Mưu đi làm về với cặp công văn trên tay.

“Sao lại bảo là ba sao? Sao thế, thấy ba thì còn không vui sao?” Lưu Trung Mưu nhíu mày hỏi.

“Đâu có, đâu có đâu, ba mau về nhà đi.” Huyên Huyên hờ hững vẫy bàn tay nhỏ, nhưng ánh mắt lại hướng về phía thang máy xem còn có ai đi ra không.

Lưu Trung Mưu cảm thấy bản thân không hỏi còn hơn, hỏi rồi lại có cảm giác vừa bị đâm hai lưỡi đao vào người.

“Con làm gì thế?”

“Con xem ông chủ và Đào Tử có về không.”

“Không.”

Lưu Trung Mưu đưa tay ra ‘kéo’ nàng về.

Huyên Huyên không giấu được vẻ thất vọng, thở dài, ngoan ngoãn theo ba về nhà.

Nhưng sau khi về nhà, nàng lại làm tư thế hài hước vừa rồi.

Lưu Trung Mưu lấy làm lạ, thế là hỏi Tôn Nhạc Dao nguyên do.

Tôn Nhạc Dao nói cho hắn xong, Lưu Trung Mưu cũng phải bật cười.

Nhưng sau khi bật cười, lại không nhịn được mà giống hệt Tôn Nhạc Dao ban nãy.

Nhưng cười xong, thì lại không nhịn được mà khen con gái thật thông minh, hoàn toàn quên đi chuyện đau lòng vừa xảy ra.

Tôn Nhạc Dao nghe được chuyện này thì cứ trợn tròn mắt mãi.

Đúng lúc đó, Huyên Huyên lại vội vàng chạy ra ngoài.

Tôn Nhạc Dao không an tâm, chạy theo ra cửa, quả nhiên trông thấy Hà Tứ Hải và Đào Tử vừa về đến nơi, xách theo túi lớn túi nhỏ, và rất nhiều đồ đạc.

“Đào Tử, Đào Tử, Đào Tử...”

Huyên Huyên chống nạnh, đi vòng quanh Đào Tử, gọi tên nàng.

Đào Tử thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả.

“Huyên Huyên, chị làm gì thế?”

“Hừ, chị hỏi em, hôm nay có phải ông chủ dẫn em đi ăn đồ ngon không?”

Đào Tử gật đầu.

“Vậy tại sao không dẫn chị đi cùng.” Huyên Huyên chống nạnh hậm hực nói.

“Vậy chị phải hỏi ba em chứ.” Đào Tử chớp chớp mắt nói.

“Hầy, cũng đúng nhỉ, Đào Tử là trẻ con, câu này vẫn nên hỏi ông chủ.”

Thế là nàng lập tức ngẩng cổ lên, hừ một tiếng, nhìn Hà Tứ Hải.

Nhưng Hà Tứ Hải lại đang nói chuyện với mẹ, không để ý đến nàng.

Thế là nàng lập tức xoay người, chống nạnh, ưỡn cái bụng nhỏ ra, dậm chân, hừ thêm tiếng nữa.

Nhưng Hà Tứ Hải vẫn không nhìn đến nàng.

“Đúng, vừa mới về.”

“Vậy tối nay ở lại nhà dì ăn cơm đi, đừng nấu cơm nữa.”

“Không cần đâu, tự cháu nấu cũng rất nhanh.”

“Đâu cần phiền phức như vậy, vả lại cũng đâu phải là người ngoài, có lẽ Vãn Chiếu cũng sắp về tới rồi.”

“Vậy được, để cháu về cất đồ trước, đúng rồi, cái này là cho Huyên Huyên.” Hà Tứ Hải lấy một cái túi ra, đưa cho Tôn Nhạc Dao.

“ y yo, còn có của Huyên Huyên nữa sao.” Tôn Nhạc Dao cũng không khách sáo, nhận lấy, mở ra xem, thì thấy một bộ quần áo.

“Cháu thấy đẹp nên mua cho ba đứa mỗi đứa một bộ.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó mở cửa, đưa Đào Tử về trước.

Mà Huyên Huyên đã sớm không còn tức giận rồi, sự chú ý của nàng đã dồn hết vào cái túi trên tay Tôn NHạc Dao.

Nhất định là đồ ăn ông chủ mua cho nàng, ông chủ quả nhiên là người tốt.

Thấy mẹ đi về nhà, nàng liền vội vã theo sau.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, cái gì thế ạ?” Huyên Huyên vô cùng mong chờ.

“Là quần áo.” Tôn Nhạc Dao nói, rồi lấy bộ quần áo trong túi ra.

Huyên Huyên:...

Đúng là làm cho người ta quá thất vọng.

“ y yo, là một bộ váy, đẹp thật đấy, mắt nhìn của Tứ Hải quả thực không tồi.” Tôn Nhạc Dao nhìn trái nhìn phải vui vẻ nói.

Đây là một chiếc váy quây bằng vải nhung màu đỏ thẫm, vô cùng phù hợp với thời tiết này.

“Nào, mặc thử xem, có đẹp không.”

Tôn Nhạc Dao ướm bộ váy lên người Huyên Huyên, thấy nàng bĩu môi, phồng má thì cười nói: “Con sao thế?”

“Con còn tưởng là đồ ăn ngon cơ.” Huyên Huyên nói.

“Đồ ăn mẹ nấu trưa nay không ngon sao?” Tôn Nhạc Dao liền cười hỏi nàng.

“Ngon lắm ạ, đặc biệt là thịt kho mẹ nấu, ngon cực kỳ luôn.” Huyên Huyên nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần.

“Đúng vậy, bởi vì trưa nay con ở nhà, nên mới được ăn thịt khi mẹ nấu, nếu không con làm sao ăn được đồ ăn ngon mẹ nấu đây?” Tôn Nhạc Dao vuốt ve mặt nàng, cười nói.

Huyên Huyên gãi gãi cái đầu nhỏ, sau đó nhoẻn miệng cười lớn.

Mẹ nói rất đúng, hóa ra con không lỗ tẹo nào, con được ăn đồ ngon mẹ nấu mà.

“Vậy bây giờ chúng ta thử váy nhé, có được không?”

“Được ạ.”

Chiếc váy nhỏ rất vừa, ở eo trái còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ.

Tôn Nhạc Dao nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất hài lòng.

“Nhưng phải cho con mặc thêm áo bên trong nữa, phải rồi, còn có một đôi giày nhỏ.”

Huyên Huyên cũng tự cảm thấy đẹp nên chạy tới khoe với ba.

Được ba khen đẹp, nàng lại càng vui hơn.

Mà lúc này, Hà Tứ Hải đã đưa Đào Tử tới, trên tay cầm theo vài món ăn.

“Sáng nay cháu đã mua thức ăn rồi, để đến ngày mai sẽ không còn tươi.”

Tôn Nhạc Dao cũng không khách sáo, lập tức đón lấy.

“Đào Tử, Đào Tử...”

“(⊙o⊙)…”

Đào Tử hơi sợ nàng.

“Sao thế?”

“Trưa nay em ăn cái gì? ăn nhiều không? Có những gì...”

Cái miệng nhỏ của Huyên Huyên liên tục đặt một đống câu hỏi.

Khi biết ba của Uyển Uyển có một nhà ăn, bên trong toàn đồ ăn, nàng đã vô cùng kinh ngạc mà trợn tròn mắt lên.

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, em bé ngoan không nói dối.” Đào Tử hơi tức giận nói.

“Vậy trước đây sao chị lại không biết?” Huyên Huyên hỏi.

“Em cũng không biết, Uyển Uyển đâu có nói với chúng ta đâu.” Đào Tử giơ hai tay ra nói.

“Đúng, đều là tại Uyển Uyển, thế mà lại không nói với chúng ta, có phải là sợ chúng ta ăn hết đồ ăn ngon của nhà em ấy không?”

“Ừm...” Đào Tử nghĩ một lát rồi gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, lại nói: “Ba Uyển Uyển nói, mỗi ngày đều có nhiều đồ ăn ngon như vậy, chỉ sợ hai chúng ta không ăn hết.”

“Chị sẽ ăn liên tục, ăn liên tục.” Huyên Huyên khoanh tay, ra vẻ bản thân vô cùng lợi hại.

“Vậy cũng không ăn hết.”

“Nhiều vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, một cái phòng to ơi là to, bày rất nhiều đồ ăn.” Đào Tử khua tay miêu tả.

Huyên Huyên chảy hết cả nước miếng rồi.

“Bây giờ không biết Uyển Uyển có ở nhà không nhỉ?”

Đào Tử lắc đầu, ra hiệu nàng cũng không biết.

Huyên Huyên tìm tòi một lát, sau đó liền cảm nhận được Uyển Uyển đang ở dưới lầu.

Thế là nàng kéo tay Đào Tử nói: “Đi, chúng ta tìm chị Uyển Uyển.”

Hay lắm, gọi chị luôn rồi, ngày thường toàn gọi là Uyển Uyển.

“Này, hai đứa đi đâu?”

Thấy hai nàng đi khỏi, Lưu Trung Mưu vội hỏi.

“Bọn con đi tìm Uyển Uyển.” Hai đứa trẻ đã chạy ra ngoài rồi.

“Này...” đáng tiếc hai đứa trẻ đã xuống lầu.

“Không sao đâu, chúng nó đến nhà Uyển Uyển rồi.” Hà Tứ Hải an ủi nói, cho hắn an tâm.

“Không biết là có chuyện gì, sao có thế tự ý chạy ra ngoài như thế? Lại còn dẫn theo cả Đào Tử, nguy hiểm như thế? Gan lớn quá rồi, về nhà phải đánh đòn.” Lưu Trung Mưu tức giận nói.

“Kìa...”

Hình như cũng rất có lý.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment