"Mẹ, ba ba lúc nào mới trở về vậy?" Uyển Uyển ngồi chơi ở dưới đất bỗng ngẩng đầu lên hỏi Chu Ngọc Quyên.
"Làm sao, con nhớ hắn ba rồi à?" Chu Ngọc Quyên thả tạp chí trong tay xuống rồi hỏi.
Uyển Uyển lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy em trai thì sao?"
"Bọn họ đều còn một lúc nữa mới có thể trở về, làm sao thế?"
Thấy nàng hỏi em trai, Chu Ngọc Quyên biết không thể là nhớ bọn họ được.
"Con đói rồi."
Uyển Uyển đứng lên, vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, xẹp xẹp.
"Vậy chúng ta ăn cơm." Chu Ngọc Quyên nghe vậy lập tức thả tạp chí trong tay xuống.
"Không chờ ba và em trai về rồi cùng nhau ăn cơm sao?" Uyển Uyển nghi hoặc hỏi.
"Chờ bọn hắn làm gì? Bọn họ đều là người lớn rồi, đói bụng sẽ tự biết tìm ăn, sau này nếu như con đói bụng thì có thể nói với mẹ bất cứ lúc nào, không cần phải để ý đến bọn họ." Chu Ngọc Quyên nói.
"Ồ… Hia hia…" Uyển Uyển mở to mắt, giống như đang nói, hóa ra là như vậy nha.
"Dì Chương, làm cơm xong chưa, làm xong thì để bọn tôi ăn trước."
"Không chờ mấy người Lâm tiên sinh trở về rồi ăn sao?" Dì Chương đi ra từ phòng bếp rồi nói.
"Uyển Uyển đói bụng, không chờ nữa."
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Chị Uyển Uyển, chị Uyển Uyển…"
"Là Huyên Huyên." Chu Ngọc Quyên nghe tiếng liền nói.
"Hừm, ừm..." Uyển Uyển chạy tới muốn mở cửa.
Nhưng mà, làm sao cảm giác có chút quái quái.
Vóc người Uyển Uyển quá thấp, nửa ngày đều không mở được cửa. Chu Ngọc Quyên nhìn mà sốt ruột, tới giúp một cái, lúc này mới mở được cửa.
"Hia hia…Huyên Huyên, Đào Tử, là các em sao."
Chu Ngọc Quyên liếc mắt nhìn về phía sau hai người các nàng.
"Chỉ có hai cháu thôi sao?"
"Hừm, ừm, chỉ có hai chúng cháu đây." Huyên Huyên nói xong, đã lôi kéo Đào Tử chen vào.
Sau đó không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: "Chị Uyển Uyển, trong nhà của chị có phải là có một nhà ăn thật lớn thật lớn, bên trong tất cả đều là đồ ăn ngon hay không. Tại sao chị lại không nói cho em..."
Huyên Huyên kích động đến mức nói không rõ lời nữa rồi.
Uyển Uyển gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết nàng đang nói cái gì.
Thế là ồ một tiếng.
"Ồ? Chị chỉ ồ thôi sao?" Huyên Huyên càng kích động hơn.
"Hia hia…” Uyển Uyển chỉ là cười khúc khích.
"Ai ~" Huyên Huyên cũng hết cách với nàng rồi, thở dài sâu sắc.
"Cái gì là nhà ăn?" Ngay vào lúc này, Uyển Uyển mở miệng hỏi.
"Nhà ăn chính là, nhà ăn chính là... Ạch..."
Nhà ăn là cái gì đây? Nàng cũng không biết, thế là quay đầu nhìn về phía Đào Tử bên cạnh.
Đào Tử chớp chớp con mắt, phảng phất như đang nói, chị nhìn em làm gì?
"Nhà ăn chính là chỗ ăn cơm." Chu Ngọc Quyên cười giải thích.
"Ồ." Uyển Uyển nghe vậy có chút bừng tỉnh.
Sau đó chỉ về bàn ăn.
"Nhà ăn nhà chị đây nha."
Đúng dịp thấy dì Chương đang mang món ăn ra, thế là lập tức chạy tới ngồi xuống ở chỗ ngồi của mình.
Huyên Huyên và Đào Tử cũng không khách sáo, theo lại ngồi xuống ở trước bàn cơm.
"Dì Chương, lấy thêm hai đôi bát đũa nữa." Chu Ngọc Quyên cười rồi phân phó.
Huyên Huyên nhìn món ăn trên bàn một chút, cảm giác thật giống không đúng lắm.
Nàng quay đầu hỏi Đào Tử: "Em buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn Uyển Uyển sao?"
Đào Tử lắc lắc đầu, cười nói: "Không phải, ở nhà ăn, có ông nội Lý, còn có ba của Uyển Uyển."
"Không phải nơi này." Huyên Huyên nghe vậy lập tức hầm hừ nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển có chút mơ hồ, không hiểu nổi nàng đang nói cái gì, như gà nói vịt nghe vậy.
Trên thực tế Uyển Uyển tuy rằng cũng từng đến tập đoàn Lâm thị mấy lần cùng Lâm Kiến Xuân, thế nhưng buổi trưa đều là người khác đưa cơm đến trong văn phòng, bởi vì Lâm Kiến Xuân biết Uyển Uyển không thích chỗ nhiều người, đương nhiên sẽ không dẫn nàng đến nhà ăn đông người.
Nhưng mà Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh lại nghe ra một ít nguyên cớ đến.
Thế là cười hỏi Đào Tử: "Cháu buổi trưa đến công ty của ba Uyển Uyển sao?"
"Vâng, đi cùng ba ba nha." Đào Tử đáp.
"Các cháu buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn công ty sao?" Chu Ngọc Quyên lại hỏi.
"Đúng rồi, ông Lý mang chúng cháu đi, có thật nhiều đồ ăn ngon." Đào Tử giang hai cánh tay, nói với vẻ khoa trương.
Chu Ngọc Quyên tuy rằng không biết ông Lý trong miệng nàng là ai, thế nhưng nàng có biết nhà ăn của công ty.
Thế là cười nói: "Nhà ăn là cho mọi người ăn cơm, đương nhiên là có rất nhiều đồ ăn ngon rồi."
"Ba của Uyển Uyển, mỗi ngày đều có thật nhiều đồ ăn ngon."
"Đúng vậy, bởi vì người mỗi ngày đều phải ăn cơm, đương nhiên mỗi ngày đều sẽ làm rất nhiều rồi."
Huyên Huyên ở bên cạnh, dùng mắt to sáng lấp lánh nhìn Chu Ngọc Quyên không hề chớp.
"Làm sao thế?" Chu Ngọc Quyên cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
"Cháu cũng muốn đi nhà ăn, ăn thật nhiều đồ ăn." Huyên Huyên lập tức nói.
"Được nha, vậy trưa mai, dì mang bọn cháu cùng đi có được hay không?"
"Được nha..." Huyên Huyên nghe vậy lập tức đáp ứng một tiếng.
Hai ngày nay thực ra là ngày nghỉ, thế nhưng đối với một tập đoàn mà nói, cho dù ngày nghỉ thì vẫn có rất nhiều người đi làm, không hiếm lạ một chút nào.
"Mẹ, các người đang nói cái gì thế?" Đến hiện tại, Uyển Uyển còn chưa hiểu lắm.
"Chúng ta đang nói đến nhà ăn công ty của ba con."
“Chị không biết sao?" Huyên Huyên hỏi Uyển Uyển.
Uyển Uyển lắc đầu một cái.
"Sao chị lại không biết chứ?" Huyên Huyên rất là giật mình.
Chuyện quan trọng như vậy, làm sao chị lại không biết được?
"Có phải là ba ba chị không muốn cho chị ăn, cho nên mới không nói cho chị hay không?" Huyên Huyên lặng lẽ hỏi.
Uyển Uyển ngơ ngác mà nhìn nàng.
"Không thể nói bậy." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ của nàng.
"Ba của Uyển Uyển làm sao có khả năng không nỡ được, nhà ăn chỉ là chỗ ăn cơm mà thôi. Nhà chúng ta cũng có nhà ăn, muốn ăn cái gì, dì Chương đều làm được hết." Chu Ngọc Quyên cười nói.
Dì Chương lúc này bưng thức ăn đi ra, đại khái nghe được các nàng nói chuyện, thế là cười nói: "Đúng, muốn ăn cái gì thì nói với dì, dì làm cho mọi người."
"Được nha, dì thật là tốt." Huyên Huyên đáp ứng tương đối thẳng thắn, làm như dì Chương là của nhà nàng vậy.
Trên thực tế tuổi của dì Chương cũng không lớn, còn nhỏ hơn Chu Ngọc Quyên chừng mười tuổi. Chu Ngọc Quyên gọi nàng là dì Chương, chỉ là gọi theo bọn nhỏ mà thôi, như vậy có vẻ thân thiết hơn.
"Món ăn đều đủ rồi sao? Đủ thì ăn cơm đi." Chu Ngọc Quyên hỏi.
"Đủ."
"Vậy thì ăn cơm đi."
Huyên Huyên rất không khách sáo mà cầm đũa lên.
Nhưng mà Đào Tử cảm thấy không đúng lắm.
Thế là nhỏ giọng nói: "Huyên Huyên, chúng ta là tới để ăn cơm sao?"
"Không phải."
"Vậy chúng ta vì sao lại ăn cơm mà không trở về nhà ăn cơm?"
Huyên Huyên gãi gãi đầu.
"Chị cũng không biết, chúng ta ăn trước đã."
"Đúng, ăn trước, ăn ở nhà với ăn ở chỗ này của dì, không phải đều là ăn hay sao? Như nhau cả." Chu Ngọc Quyên cười nói.
Huyên Huyên nghe vậy cảm thấy rất là có đạo lý.
"Mẹ của Uyển Uyển, dì thật là thông minh nha." Nàng không nhịn được mà khen ngợi.
"Cháu cũng rất thông minh, nhanh ăn đi." Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì vui vẻ nói.
"Đào Tử, Huyên Huyên..." Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tôn Nhạc Dao.
"Há, mẹ cháu đến rồi." Huyên Huyên giật mình nói.
Sau đó nàng vội vàng lùa thêm mấy đũa, đồng thời gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng.
Nhân dịp còn chưa bị mẹ tóm lại, có thể ăn nhiều một chút chính là một chút.
------
Dịch: MBMH Translate