Cuối cùng Đào Tử và Huyên Huyên ăn no nê ở nhà của Uyển Uyển rồi mới lên lầu.
Như này còn chưa tính, phía sau còn có tiếng hi hi đi theo.
Các nàng đã một ngày không chơi cùng nhau rồi, hiện tại đương nhiên là muốn cùng nhau chơi đùa thật vui vẻ.
"Xèo xèo xèo ~ "
Huyên Huyên cầm một cái súng bắn nước không, bắn giết khắp nơi.
"Biến heo, biến vịt vịt, biến gà trống lớn..."
Đào Tử cầm cái gậy phép thuật chỉ khắp nơi.
"Hia hia… Tiêm cho em một mũi, cũng cho em một kim…"
Uyển Uyển cầm ống tiêm đồ chơi, tiêm khắp nơi.
"Ba đứa nhóc này đúng là ầm ĩ." Lưu Trung Mưu nhìn ba đứa nhóc làm ầm ĩ trong phòng khách thì cười lắc đầu.
Trước đó hắn còn tức giận vì chuyện Huyên Huyên một mình chạy xuống lầu, định chờ nàng trở về sẽ đánh mông nàng, nhưng mà đến khi Huyên Huyên trở về thật sự, hắn dường như đã hoàn toàn quên việc này.
"Như này đã cảm thấy ầm ĩ rồi? Chờ sau khi Vãn Chiếu sinh, đó mới thật sự gọi là ầm ĩ." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Bởi vì ba đứa nhóc đã ăn rồi, cho nên bọn họ chỉ có thể tự ăn một bàn món ăn do Tôn Nhạc Dao làm.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy để đũa xuống, sờ bụng của mình.
"Đã qua thời gian dài như vậy rồi, sao vẫn không có chút cảm giác nào vậy?"
Lưu Vãn Chiếu ngoại trừ lúc bắt đầu là có chút phản ứng, bây giờ ngay cả phản ứng đều không có nữa, bụng cũng không thấy lớn lên, ngoài việc ăn nhiều hơn trước đây ra thì không hề có một chút sự khác thường nào. Điều này làm cho nàng có chút lo lắng.
"Lại không phải là thổi khí, nào có nhanh như vậy." Tôn Nhạc Dao cười nói.
Câu nói này của Lưu Vãn Chiếu thực ra là nói cho Hà Tứ Hải nghe, chủ yếu là muốn hỏi hắn một chút, có vấn đề gì hay không.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì, đứa nhỏ rất khỏe mạnh." Hà Tứ Hải an ủi.
Lưu Vãn Chiếu nghe Hà Tứ Hải nói như vậy liền cảm thấy an tâm, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng vào lúc này, nàng bỗng nhiên cảm nhận có một cái tay nhỏ đang sờ bụng của mình, làm cho nàng sợ hết hồn, cúi đầu vừa nhìn, thì ra là Uyển Uyển.
Cổ nàng đang đeo một cái ống nghe đồ chơi, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị nghe bụng cho Lưu Vãn Chiếu.
Thấy Lưu Vãn Chiếu nhìn nàng, nàng lập tức nở nụ cười hi hi.
"Nghe ra cái gì không?"
"Hi hi…Có em bé."
"Dì đương nhiên biết là có em bé, dì hỏi cháu là nàng có khỏe mạnh hay không."
"Khỏe mạnh, không thành vấn đề, OK rồi… hia hia..."
Lưu Vãn Chiếu bị nhóc con chọc cười rồi, cười nói: "Cảm ơn cháu đã chẩn đoán bệnh nha."
"Không cần khách sáo."
"Muốn ăn với bọn dì một chút không?"
"Không cần ạ, cảm ơn."
"Được rồi, vậy cháu đi chơi đi."
"Được nha."
Uyển Uyển nghe vậy hào hứng chạy đi.
"Nhóc con này, thực sự là vô cùng đáng yêu." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Huyên Huyên cũng rất đáng yêu." Lưu Trung Mưu nói mà không thay đổi sắc mặt.
"Đào Tử cũng vậy." Hà Tứ Hải cũng nói rất đàng hoàng trịnh trọng.
Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà liếc mắt nhìn hai người đàn ông một cái, sau đó nhìn Tôn Nhạc Dao rồi cùng nhau nở nụ cười.
"Mẹ, chị, hai người đang cười cái gì đó, nói ra cho con cười với." Huyên Huyên chạy tới nói.
"Bọn chị đang cười, em là đứa ngốc nhỏ." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Xèo xèo..."
Huyên Huyên lập tức dùng súng bắn nước nhắm ngay nàng, tên xấu xa này.
Mà lúc này, Đào Tử đang dùng gậy phép thuật đốt một tấm giấy vẽ của Huyên Huyên trên bàn trà.
"Bay lên, bay lên, nhanh bay lên một chút..."
Uyển Uyển ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, thấy nửa ngày đều không có phản ứng.
Nàng lặng lẽ nhô lên miệng nhẹ nhàng thổi một cái "Phu".
Giấy vẽ lập tức nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.
Lại khiến cho Đào Tử vô cùng vui mừng.
"Em có ma pháp nha, em có ma pháp nha..."
"Ba ba, con có ma pháp nha."
Nàng hưng phấn nhảy tưng tưng, cho tới bây giờ, ba ba có ma pháp, Huyên Huyên có ma pháp, Uyển Uyển cũng có ma pháp, chỉ có nàng là không có, hiện tại nàng cuối cùng cũng có rồi, có thể không hưng phấn sao?
"Có đúng không?" Hà Tứ Hải thuận miệng trả lời một câu.
Thấy thái độ của ba ba, Đào Tử cảm thấy hắn là hoàn toàn không tin mình.
Thế là lập tức duỗi gậy phép thuật ra chỉ về phía Hà Tứ Hải.
"Biến thành heo."
Hà Tứ Hải bị làm cho sợ hết hồn, mới vừa lay một miếng cơm, thiếu chút là bị sặc, đành phải cuống quít tránh thoát.
Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt kinh ngạc.
Mấy trò đùa của trẻ nhỏ thôi mà, phản ứng lớn như vậy làm gì?
"Con đều có ma pháp rồi, không thể tùy tiện chỉ lung tung được, nếu như thật sự biến ba thành heo thì phải làm sao bây giờ? Con sẽ không còn ba ba nữa đâu." Hà Tứ Hải nghiêm túc nói.
Đào Tử chăm chú gật gù, cảm thấy ba ba nói đúng.
"Không có ba ba, có heo, có thể ăn thịt." Huyên Huyên ở bên cạnh hét lên.
Đào Tử lập tức chỉ cây gậy phép thuật về phía Huyên Huyên.
"Biến thành heo."
Sau đó, đương nhiên không có chuyện gì xảy ra cả.
"Ha ha, không có cái gì cả." Huyên Huyên còn chăm chú đánh giá chính mình một phen, sau đó mới vui vẻ nói.
Tôn Nhạc Dao và Lưu Trung Mưu đều cảm thấy buồn cười, chỉ có Hà Tứ Hải cảm thấy có chút kinh sợ, nếu như thật sự biến thành heo thì phải làm sao bây giờ.
Mà Lưu Vãn Chiếu tuy rằng cũng biết Đào Tử không bình thường, thế nhưng nói chung cũng không tin Đào Tử có thể biến người thành heo cho lắm.
Nhưng mà thấy dáng vẻ đắc ý của Huyên Huyên.
Nàng không nhịn được mà đả kích: "Em hiện tại đã là heo nhỏ rồi, còn cần biến sao?"
"Mới không phải, em là người, mẹ, có đúng hay không?" Huyên Huyên hỏi Tôn Nhạc Dao.
"Không đúng, con hiện tại chính là một con lợn nhỏ nha." Tôn Nhạc Dao nói nghiêm túc.
"Hứ." Huyên Huyên bất mãn mà nhìn về phía Lưu Trung Mưu.
"Mẹ con nói đúng, con hiện tại là heo, sao con lại biến thành heo rồi?" Lưu Trung Mưu cũng bày ra vẻ mặt giật mình.
Huyên Huyên thấy ba ba cũng nói như vậy, chính mình cũng cực kỳ giật mình.
Nàng giơ lên tay của mình lên nhìn kỹ một chút.
"Con rõ ràng có tay mà."
"Đây là móng của lợn nhỏ, không phải tay." Lưu Vãn Chiếu nín cười nói.
"Không phải, đây rõ ràng chính là tay, chị nhìn, chị nhìn, nó linh hoạt như này, đáng yêu như này."
Huyên Huyên cuống lên, vung vẩy tay nhỏ.
"Nó chính là móng vuốt, một đôi móng vuốt nhỏ linh hoạt." Lưu Vãn Chiếu tiếp tục nói.
"Chị lừa người."
Nàng quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc Dao.
Tôn Nhạc Dao gật gật đầu với nàng.
Sau đó mọi người thực sự không nhịn được mà bắt đầu cười ha hả.
Huyên Huyên thế mới biết chính mình bị lừa rồi, hầm hừ nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Nàng giơ súng bắn nước lên, xèo xèo xèo ~
Thấy Đào Tử xoay người rời đi, nàng giậm chân với mọi người một cái rồi đuổi theo.
"Đào Tử, em không có ma pháp, chị không biến thành heo."
Đào Tử: →_→
"Em nhìn chị như thế làm gì?"
"Bởi vì em đã biến đầu chị heo." Đào Tử nói.
Huyên Huyên đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của mình.
Vẫn là chiếc đầu nhỏ thông minh kia.
Thế là nàng rất tự tin mà nói: "Mới không có, em lừa người."
"Em biến não của chị trở nên ngốc giống như heo." Đào Tử nói.
Huyên Huyên cầm lấy đầu, trong lúc nhất thời còn chưa hiểu lời của nàng là có ý gì.
"Hi hi…"
Uyển Uyển đã ở bên cạnh nhịn không được mà cười trộm.
"Chị cười cái gì?"
"Em là lợn nhỏ."
"Em không phải, chị nhìn, em có tay mà." Huyên Huyên duỗi tay nhỏ ra gãi gãi.
"Làm sao em biết nó là tay mà không phải là móng của lợn nhỏ chứ? Lợn nhỏ cũng cho rằng chính mình có tay mà, giống như Peppa vậy."
Cũng đúng nha? Huyên Huyên ôm đầu nhỏ, rất là nghi hoặc.
Xem ra ma pháp của Đào Tử vẫn là thành công rồi.
Biến đầu nàng thành đầu heo.
------
Dịch: MBMH Translate