Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1299 - Chương 1299: Uyển Uyển Đáng Yêu.

Chương 1299: Uyển Uyển Đáng Yêu. Chương 1299: Uyển Uyển Đáng Yêu.

"Đến nhà ăn của công ty ăn cơm sao?"

Lâm Kiến Xuân buổi tối trở về, nghe thấy tin tức này thì rất ngạc nhiên.

"Đúng, chủ yếu vẫn là Huyên Huyên, ngày hôm nay nghe Đào Tử nói đến bên chỗ anh ăn cơm, nói khoa trương là có thật nhiều đồ ăn ngon, Huyên Huyên động tâm rồi."

Chu Ngọc Quyên cũng cảm thấy buồn cười.

"Nhà ăn cho dù tốt, còn có thể ăn ngon bằng trong nhà sao?"

"Ăn ngon hay không là một chuyện khác, đối với trẻ nhỏ mà nói, nhiều chính là tốt, lớn chính là tốt." Chu Ngọc Quyên nói.

"Vẫn là em hiểu rõ, vậy được rồi, trưa mai, anh sẽ chiêu đãi các nàng thật tốt." Lâm Kiến Xuân cười nói...

"Cũng không cần đặc biệt, dặn dò đầu bếp làm mấy món sở trường, đương nhiên quan trọng nhất chính là vệ sinh."

"Yên tâm đi, anh biết phải làm thế nào mà."

Lâm Kiến Xuân vừa ăn cơm vừa gật gù.

"Trạch Vũ ngày hôm nay lại không trở về sao?" Lâm Kiến Xuân đột nhiên nói.

"Nói đi ra ngoài uống rượu cùng với bạn."

"Bạn?"

"Nói là con trai của La Thiên Chí và mấy người khác, em cũng không biết."

"La Hoan?"

"Đúng, chính là hắn."

"Được thôi, quen biết nhiều một chút cũng là chuyện tốt."

Lâm Kiến Xuân nghe vậy cũng không phản đối, làm ăn mà, quen biết nhiều một chút luôn không sai.

Huống hồ là phú nhị đại như La Hoan, người quen nhất định cũng là người có thân phận.

Lân Trạch Vũ là người mới đến, quen biết thêm nhiều người sẽ có trợ giúp rất nhiều đối với chuyện làm ăn sau này của hắn.

"Nhưng mà hắn và con gái thứ hai của La Thiên Chí thế nào rồi? Trạch Vũ có từng nói với em sao?"

"Ai, em cũng nhìn không thấu, khí chất của nha đầu kia quá mạnh, không mấy người ép được nàng." Chu Ngọc Quyên thở dài nói.

Lâm Kiến Xuân tán thành gật gật đầu, hắn từng thấy La Vũ Dương, còn từng liên hệ mấy lần trong chuyện làm ăn. Trong lòng hắn cũng rõ ràng con trai của chính mình là hạng người gì.

"Thành thì thành, không thành thì quên đi, hơn nữa tuổi tác giữa hai người cũng có khoảng cách. Anh chỉ mong nó có thể học thêm chút kinh nghiệm, như vậy sau này anh mới yên tâm giao công ty cho nó."

Lâm Kiến Xuân cũng là người hiểu lý lẽ, thực ra hắn cũng không quá đồng ý chuyện La Vũ Dương thành đôi với Lâm Trạch Vũ.

Bởi vì hai bọn họ ở cùng nhau, Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ biến thành La thị.

"Vậy Uyển Uyển, anh chuẩn bị để lại gì cho nàng?" Chu Ngọc Quyên cười hỏi.

Hai người đây chỉ là nói chuyện phiếm, thế nhưng Chu Ngọc Quyên vẫn đúng là muốn biết Lâm Kiến Xuân suy nghĩ như thế nào.

Nhà bọn họ không thể xem như là gia nghiệp lớn, thế nhưng cũng coi như là của cải hùng hậu, đương nhiên nên cân nhắc chuyện con cái kế thừa.

"Uyển Uyển? Nàng chỉ cần an bình lớn lên là được, thực ra dù chúng ta không cho cái gì thì anh nghĩ Tứ Hải cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

Chu Ngọc Quyên gật gật đầu, tán thành cách nói của hắn.

"Cho nên anh sẽ để cho nàng một khoản tiền đủ để sinh sống sau này, khiến cho sau này nàng có thể sống một cuộc sống thật vui vẻ, không bị tiền tài làm phiền."

"Tiền tài khẳng định là không thiếu, anh không phải là không biết Uyển Uyển còn có một túi bảo thạch kia mà? Đó đều là bảo thạch thật sự, nói giá trị liên thành thì hơi cường điệu quá, thế nhưng nếu mà bán đi thì một đời tuyệt đối không lo ăn lo uống. Nhưng Tứ Hải lại cho nàng làm đồ chơi."

"Cũng không biết Tứ Hải lấy đống bảo thạch kia từ đâu nữa." Lâm Kiến Xuân nghe vậy cũng hơi xúc động.

"Em nghe Uyển Uyển nói, Tứ Hải có một ngọn núi bảo thạch như vậy, quá nhiều nàng cầm không hết nên mới lấy về một túi lưới mà thôi."

"Được rồi..." Lâm Kiến Xuân cũng không biết nên nói cái gì nữa rồi.

"Uyển Uyển đâu rồi?"

"Ăn cơm xong, lên lầu đi chơi rồi."

"Thời gian không còn sớm nữa, bảo nàng trở về đi, một ngày không thấy nàng, anh nhớ nàng rồi." Lâm Kiến Xuân nói.

"Vậy được rồi, để em đi đón nàng trở về." Chu Ngọc Quyên đứng dậy đi lên lầu.

Nhóc con mỗi lần đi chơi đều sẽ quên về nhà.

Nàng vừa ra cửa, liền nghe thấy tiếng cười của con gái ở trên lầu, khóe miệng không tự chủ được mà cũng cười theo.

Chu Ngọc Quyên gõ cửa, là Tôn Nhạc Dao mở cửa.

"Chị Chu, đi vào ngồi đi." Tôn Nhạc Dao tránh người ra.

"Không được, chị lại đây đến Uyển Uyển về nhà."

"Uyển Uyển, về nhà thôi."

"Mẹ, con còn muốn chơi thêm một hồi nữa." Trên cổ Uyển Uyển đeo ống nghe, trong tay cầm ống tiêm đi tới.

"Ba ba con trở về rồi, hắn nói một ngày không thấy con nên nhớ con rồi. Con nhanh về nhà để hắn nhìn một chút."

Uyển Uyển nghe vậy thì chớp chớp mắt to hai lần.

"Ba nhớ con rồi, vì sao ba không lên đây? Mà lại để con xuống?"

" y…" Chu Ngọc Quyên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh nín cười.

"Bởi vì… Bởi vì hắn đang ăn cơm." Chu Ngọc Quyên suy nghĩ một chút rồi nói.

"Vì sao lại nhớ con lúc ăn cơm? Ba là muốn ăn con sao?"

Uyển Uyển nghiêng cổ, đáng yêu không nói nên lời.

Lần này, mấy người Hà Tứ Hải vừa ăn xong cơm thấy thế đều nở nụ cười.

"Chờ ba ăn xong cơm tối thì bảo ba tự mình lên đây đi. Mẹ, chuyện của mình thì phải tự mình làm nha, mẹ không thể giúp ba được. Ba đã làm người lớn thật lâu rồi." Uyển Uyển xoa eo, nói rất hùng hồn.

Cái gì gọi là làm người lớn thật lâu rồi, chẳng lẽ còn có thể quay về làm đứa nhỏ hay sao? Chu Ngọc Quyên bị nàng làm cho dở khóc dở cười.

"Quên đi, cứ để cho nàng chơi thêm một hồi đi, ba đứa nhóc đã một ngày không gặp rồi, đang chơi rất là vui vẻ đây." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh thấy vậy liền nói.

Chu Ngọc Quyên ngẫm lại cũng đúng.

"Vậy được rồi, lát nữa chị sẽ lại lên lần nữa."

"Còn xuống làm gì? Đi vào ngồi một hồi đi, đợi lát nữa cùng nhau trở về luôn." Tôn Nhạc Dao trực tiếp kéo Chu Ngọc Quyên vào phòng.

Lâm Kiến Xuân ở nhà ăn cơm tối, lại rót một chén trà, chờ mãi cũng không thấ hai mẹ con xuống lầu, liền biết nhất thời không xuống được rồi.

Trong nhà vắng ngắt, ngay cả dì Chương nấu cơm đều trở về rồi.

Một người ngồi ở phòng khách càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Thế là hắn đứng dậy trực tiếp ra ngoài.

Mới vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng cười của con gái ở trên lầu.

Hắn vừa mới còn cảm thấy khó chịu, chớp mắt đã được chữa trị.

Là Chu Ngọc Quyên mở cửa cho hắn.

Lâm Kiến Xuân không nói gì, Chu Ngọc Quyên lại có chút lúng túng rồi.

"Uyển Uyển không muốn trở về đi." Nàng nói.

Lúc này Uyển Uyển nghe tiếng chạy tới, thấy là ba ba.

Thế là đắc nói với Chu Ngọc Quyên: "Hi hi.. con đã nói rồi mà, chuyện của mình thì tự mình làm, mẹ nhìn bây giờ xem, ba ba rất tuyệt, mẹ phải tin tưởng hắn."

Lâm Kiến Xuân cũng không làm rõ nguyên do, chỉ nghe thấy Uyển Uyển nói hắn thật giỏi, khiến cho hắn vô cùng hài lòng.

Thế là hắn nói, "Đó là đương nhiên, ba là tốt nhất."

"Cũng không thể kiêu ngạo nha." Uyển Uyển xoa eo, nghiêm túc nói.

Mọi người cười đến không ngừng được, chỉ có Lâm Kiến Xuân là một mặt mờ mịt, không biết bọn họ đang cười cái gì, hơn nữa chuyện này thì có cái gì mà cười.

"Đi vào rồi nói đi." Lưu Trung Mưu cười nói, đồng thời còn pha một chén trà cho hắn.

Lâm Kiến Xuân cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi ở bên cạnh bàn.

Uyển Uyển nhìn một cái rồi lại xoay người đi chơi với mấy người Đào Tử rồi.

Các nàng đang chơi trò chơi.

Nàng hiện tại là bác sĩ, Đào Tử là anh hùng, Huyên Huyên là tên xấu xa.

Anh hùng và bại hoại đang "Đánh nhau" .

Ai bị thương, đều đến tìm nàng trị liệu.

Nàng thực sự là quá quan trọng rồi, cho dù là anh hùng hay là tên xấu xa đều không thể rời bỏ nàng.

Ai, không còn khác nào khác, mình là Uyển Uyển, mình là tốt nhất, hi hi...

Nàng xoa eo, nhìn Huyên Huyên và Đào Tử đang "Đấu" nhau, nàng đúng là tuyệt nhất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment