Ngày thứ hai, Lâm Kiến Xuân vốn muốn đến công ty trước.
Thế nhưng bởi vì ngày hôm nay ba đứa nhóc muốn đi cùng, cho nên sau khi ăn sáng ở nhà xong, hắn chờ ba đứa nhóc thu dọn xong, lúc này mới lắc lư ra khỏi cửa.
Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên đi theo cùng để chăm sóc, thấy vậy Hà Tứ Hải cũng không đi theo nữa.
Cơ hội hiếm có, cộng với ngày hôm nay Lưu Vãn Chiếu cũng được nghỉ ngơi, hai người cùng đi ra ngoài dạo một chút.
"Em có chỗ nào muốn đi hay không?"
Sau khi mấy người Đào Tử đi ra ngoài, Hà Tứ Hải quay đầu hỏi Lưu Vãn Chiếu đang sửa soạn đồ đạc.
"Đi đến trạm xe lửa cùng em."
"Trạm xe lửa?"
"Anh quên rồi sao? Em trước đó không phải từng nói với anh rồi à, em có mấy người bạn đến Hợp Châu thăm em? Vừa lúc mang anh đi gặp các nàng..."
" y..."
"Anh sẽ không phải là sợ đó chứ?"
"Nói mò, anh thì có cái gì mà sợ?"
"Vậy thì đi thôi." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi đi ra ngoài.
"Ngày hôm nay đúng là đúng dịp."
"Ai nói không phải đâu, em vốn đang chuẩn bị mang theo mấy người Đào Tử, không nghĩ tới các nàng ngày hôm nay lại có nơi để đi rồi." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
"Mấy người bạn kia của em là quen biết như nào vậy? Là đồng nghiệp trước đây hay là bạn học thời đại học?"
"Là bạn học tiểu học của em." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Tiểu học? Các em bây giờ vẫn còn liên hệ sao?" Hà Tứ Hải có chút giật mình.
"Đó là đương nhiên, đều là bạn thân của em, là bạn bè, chơi đùa từ nhỏ đến lớn." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Lúc em còn nhỏ, không phải ở thành Đồ Dương sao?"
Trấn Hải Hà, thành Đồ Dương chính là nơi sinh sống của ông bà nội Lưu Vãn Chiếu.
Huyên Huyên chết đuối ở con sông trong trấn kia.
"Cha em điều động công việc, cộng với sau khi Huyên Huyên mất tích mẹ em mỗi ngày đều thấy vật nhớ người, chìm đắm ở trong bi thương, cho nên cả gia đình chuyển đến Hạ Kinh, mãi cho đến khi em cấp 3, ba mẹ em bởi vì công tác nên mới đến Hợp Châu."
Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới có chút bừng tỉnh.
"Cho nên mấy người bạn thân của em là từ Hạ Kinh lại đây sao?"
Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu.
"Nhưng mà đến sớm như vậy sao? Bây giờ đã là năm nào rồi còn ngồi đường sắt cao tốc chứ, vì sao không đi máy bay?"
"Ai nói là đường sắt cao tốc, các nàng là ngồi xe lửa lại đây, giường nằm, nói là muốn tìm lại cảm giác quá khứ. Ai biết các nàng nghĩ như thế nào đâu, điên điên khùng khùng..."
Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng khắp gương mặt đều là nụ cười.
Thực ra ngồi xe lửa từ Hạ Kinh lại đây tuy rằng tốn thời gian, thế nhưng ngồi chuyến xe buổi tối thì ngủ một giấc liền đến rồi, tuyệt đối thoải mái hơn nhiều so với việc ngồi đường sắt cao tốc.
Nói thực sự, ở Hợp Châu thời gian dài như vậy, Hà Tứ Hải còn chưa từng đến trạm đường sắt cao tốc, chứ đừng nói là trạm xe lửa.
Hắn đúng là từng đến trạm xe lửa cũ, chính là chỗ Hà Tứ Hải bày sạp trước đây.
Chờ sau khi đến trạm xe lửa, hắn tìm một chỗ để đỗ xe.
Bởi vì sáng sớm, người cũng không phải là rất nhiều, mấy sạp bán hàng ven đường đều vắng ngắt.
"Có muốn mua bữa sáng cho các nàng hay không"
"Chờ người đi ra rồi nói sau đi." Lưu Vãn Chiếu kéo hắn đi vào trong.
"Em nói trước với anh, mấy người bạn thân này của em đều là đại mỹ nữ, anh đừng có mà gặp sắc nảy lòng tham đó nha."
"Sao có thể chứ? Các nàng dù đẹp còn có thể đẹp bằng em hay sao?"
"Miệng lưỡi trơn tru." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
"Nhưng mà dáng vẻ của các nàng thật sự là không thể, không phân cao thấp với em."
"Anh không tin."
"Em nói thật đó, bởi vì người xinh đẹp thường sẽ chơi cùng người xinh đẹp."
"Em đây là đang khen em hay là đang khen các nàng vậy?"
"Nào có, nào có..." Lưu Vãn Chiếu nói xong, xì một tiếng rồi nở nụ cười.
"Em chẳng lẽ không biết? Các nàng trước đây có lẽ là mỹ nữ cùng cấp bậc với em, thế nhưng bây giờ tuyệt đối không thể đẹp bằng em được."
Hà Tứ Hải đưa tay sờ mặt nàng, mềm mại giống như là tơ lụa, bóng loáng mà lại nhẵn nhụi.
Da dẻ trắng mịn giống như là trẻ con vậy.
Từ khi nàng đeo dây chuyền lông chim này, thân lực bên trong lông chim chậm rãi tẩm bổ thân thể của nàng, nàng bây giờ đã rất ít khi dùng đến mỹ phẩm.
Là một mỹ nữ mặt mộc không tỳ vết thật sự.
Không quản Hà Tứ Hải nói thật hay giả, Lưu Vãn Chiếu nghe vào trong tai vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này, ba cô gái hết nhìn đông tới nhìn tây mà đi ngang qua bên cạnh bọn họ.
"Không phải nói người đã đến rồi sao?"
"Chúng ta có phải là đi nhầm lối ra rồi?"
"Hẳn là sẽ không sai, đây là lối ra số ba, chữ lớn như vậy, mắt của tớ lại không mù."
"Các cậu nhìn xem, các cậu nhìn xem, có anh chàng đẹp trai kìa."
"Đẹp trai thì có tác dụng gì? Không thấy người ta có bạn gái rồi sao? Nhìn dính người chưa kìa, cậu đừng hòng mơ tới."
"Vẫn còn có thể nghĩ một hồi, lại không phạm pháp."
…
Ba cô gái không e dè gì mà lớn tiếng đi ngang qua bên cạnh hai người.
"Nghĩ cũng phạm pháp, không cho nghĩ." Lưu Vãn Chiếu tức giận xoa eo nói.
"Quản trời quản đất, cô còn quản người khác đánh rắm hay sao? Cô đúng là trâu bò nha." Em gái mới vừa nói câu kia đã lên tiếng đáp trả rồi.
Nhìn vóc người kiêu ngạo của nàng, tướng mạo thanh tú, chân vô cùng dài, nhưng lại hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ khi nói chuyện kia.
"Tôi thích quản đó, hắn là bạn trai tôi, cho dù cô muốn, cẩn thận tôi đánh cô đó." Lưu Vãn Chiếu ra vẻ vén tay áo lên, nói.
Hai người bạn của mỹ nữ chân dài vẫn không mở miệng, mà là nghi hoặc đánh giá Lưu Vãn Chiếu từ trên xuống dưới.
"Sợ cô nha, chúng tôi có ba người đó." Mỹ nữ chân dài thấy Lưu Vãn Chiếu tàn nhẫn như thế, có chút khiếp đảm mà nhìn về phía hai người bạn bên cạnh của chính mình.
"Đừng nhìn tớ làm gì, không có quan hệ gì với tớ cả."
"Cũng nhìn tớ, tớ không biết nàng."
Bạn của nàng lập tức lui về phía sau.
Phản ứng của các nàng khiến cho mỹ nữ chân dài có chút mơ hồ.
Lưu Vãn Chiếu vốn đang muốn diễn tiếp nhưng chính mình lại không nhịn được mà cười to lên.
Mỹ nữ chân dài ngơ ngác, nhất thời còn không phản ứng lại.
"Tiểu Vân, lúc này mới có bao lâu không gặp, mà cậu đã quên tớ rồi?"
"Vãn Chiếu?" Mỹ nữ chân dài hỏi.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền gật gật đầu.
"Không thể nào, cậu làm sao lại đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy? Phát dục hai lần?" Nói xong nàng còn nâng mặt Lưu Vãn Chiếu lên xem xét một cách tỉ mỉ, dùng sức túm nắm.
Tuyệt đối không phải trả thù, chỉ là muốn xác nhận xem Lưu Vãn Chiếu trước mắt có phải là giả hay không.
"Anh chính là bạn trai của Vãn Chiếu, còn rất trẻ nha, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Một người mặc váy Sheath, tướng mạo có vẻ thành thục hơn một chút đi tới nói với Hà Tứ Hải.
"Làm gì, làm gì, nào có gặp mặt liền hỏi tuổi tác?" Lưu Vãn Chiếu tránh thoát khỏi tay của mỹ nữ chân dài, che ở trước mặt Hà Tứ Hải.
Nói thực sự, đây là chuyện mà nàng lo lắng nhất khi gặp bạn.
Không nghĩ tới mới vừa thấy mặt đã bắt đầu hỏi.
"Hỏi một chút thì có quan hệ gì, còn rất trẻ nha. Lưu Vãn Chiếu, cậu được lắm, trước đây thật sự là không nhìn ra." Ba cô gái đều tựa như cười mà không phải cười, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Lưu Vãn Chiếu không để ý các nàng, giới thiệu cho Hà Tứ Hải.
Mỹ nữ chân dài tên là Vu Thu Vân, là giáo viên Yoga, bản thân nàng có một phòng làm việc Yoga.
Mà người mặc váy Sheath tên là Tưởng Như Song, kinh doanh mỹ phẩm, đảm nhiệm tổng giám ở một công ty mỹ phẩm.
Cô gái có tướng mạo đáng yêu còn lại tên là Phùng Nhã Thiến, là nhân viên của một công ty nước ngoài.
Quả nhiên đúng như Lưu Vãn Chiếu vừa nãy nói, người đẹp chỉ chơi cùng với người đẹp, ba cô gái đều có nét đẹp riêng của mình.
"Chào các người, tôi là Hà Tứ Hải, làm... Ừm…Không việc làm."
Hà Tứ Hải cười cười bắt chuyện với các nàng.
------
Dịch: MBMH Translate