Nghe Hà Tứ Hải nói mình là không việc làm, ba cô gái cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu khác thường, chuyện này khiến cho Hà Tứ Hải có một cách nhìn khác.
"Đừng đứng ở trong này nữa, đi thôi." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Tưởng Như Song rồi đi về phía trước.
"Các cậu ăn sáng hay chưa?"
"Ăn ở trên xe rồi."
"Hành lý đâu? Các cậu đều không mang hành lý lại đây sao?"
Ba người, chỉ có Phùng Nhã Thiến là mang theo cái túi lớn, hai người khác đều chỉ mang theo cái túi nhỏ.
"Chúng tớ ngày mai sẽ trở lại, mang nhiều đồ như vậy làm gì?" Vu Thu Vân nói.
Trong lúc nói chuyện, nàng còn không ngừng đánh giá Hà Tứ Hải...
"Cậu làm gì thế?" Lưu Vãn Chiếu rất là cảnh giác, thả Tưởng Như Song ra, kéo cánh tay Hà Tứ Hải lại một lần nữa.
"Vãn Chiếu, vóc người bạn trai cậu đúng là siêu tốt nha?" Vu Thu Vân cười hì hì nói.
Nàng là giáo viên Yoga, có một đôi mắt đặc biệt lợi hại, cho dù cách quần áo, nàng chỉ cần hơi nhìn qua liền có thể nhìn ra tám chín phần mười.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì vừa kiêu ngạo, vừa sốt sắng.
"Đi ra, con mắt đừng có mà nhìn lung tung." Lưu Vãn Chiếu giả vờ bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Thật sự có tốt như tiểu Vân nói sao?" Tưởng Như Song bên cạnh nói.
Sau đó đưa tay trực tiếp sờ về phía bụng của Hà Tứ Hải.
Lưu Vãn Chiếu trực tiếp đưa tay vỗ vào mu bàn tay của đối phương, đánh tay của nàng xuống.
Tưởng Như Song còn quá đáng hơn cả Vu Thu Vân.
Vu Thu Vân chỉ nói là nói, nàng lại trực tiếp hành động.
"Ra tay nặng như vậy, đỏ hết cả rồi, đúng là có người mới quên người cũ." Tưởng Như Song thổi mu bàn tay của mình, bày ra dáng vẻ vô cùng khoa trương.
"Các nàng chính là như vậy, anh chớ để ý."
Nhìn các nàng chơi đùa, Phùng Nhã Thiến đi tới, lặng lẽ nói.
"Không có chuyện gì, tình cảm của các nàng xem ra rất tốt." Hà Tứ Hải nói.
"Đó là đương nhiên, chúng tôi chơi đùa với nhau từ nhỏ đến lớn, nhiều năm như vậy, cũng không có mấy người bạn thành tâm, cho nên mọi người cũng đặc biệt quý trọng." Phùng Nhã Thiến nói.
"Tôi biết." Hà Tứ Hải gật gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
Sau đó nhìn về phía bàn tay đang đưa qua của đối phương.
"Đôi mắt của Tiểu Vân có thể nói là tốt nhất trong mấy người chúng tôi, nàng nói vóc người của anh đẹp, nhất định sẽ không sai. Tôi sờ một chút xem có phải là cơ bụng tám múi hay không, có cứng hay không, anh chớ để ý..."
Hà Tứ Hải: ...
Lưu Vãn Chiếu đang chơi đùa Vu Thu Vân và Tưởng Như Song thật giống như phát hiện ra, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Phùng Nhã Thiến đang lấy tay đặt ở trên bụng Hà Tứ Hải.
Nàng lập tức bước lớn xông đến, đập cánh tay của nàng xuống.
"Đi ra, đi ra, đừng chiếm tiện nghi của bạn trai tớ."
"Anh cũng thật là, không biết tách ra sao? Sao lại để cho nàng chiếm tiện nghi?" Lưu Vãn Chiếu đưa tay nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Hà Tứ Hải một cái, vẻ mặt hờn dỗi.
"Có sao đâu? Anh cũng không lỗ gì." Hà Tứ Hải cười nói.
"Nhưng mà em chịu thiệt nha." Lưu Vãn Chiếu trề môi, bấm nhẹ ở trên eo hắn một hồi.
Hà Tứ Hải nói câu nói này, nhìn như rất thất lễ, nhưng trên thực tế lại đang biểu đạt với ba người Tưởng Như Song rằng tình cảm của hắn và Lưu Vãn Chiếu đặc biệt tốt.
Lúc nam nữ ở cùng nhau, cách nói chuyện chính là cách biểu đạt tình cảm.
Nếu như nam nữ thật sự yêu thích lẫn nhau thì lúc mới ở cùng nhau, mỗi một câu nói đều sẽ luôn suy tư mãi ở trong đầu, sợ làm cho đối phương hiểu lầm hoặc là tổn thương tình cảm hai bên.
Chờ tình cảm đến kỳ giữa, lúc nói chuyện cũng tùy ý hơn rất nhiều, thế nhưng tình cảm vẫn cần giữ gìn, có lúc nói đùa cũng thể quá thoải mái.
Đợi đến lâu dài, tình cảm bền vững, vậy thì lời gì cũng có thể nói ra, cũng sẽ không bởi vì một số chuyện không vui của đối phương mà tức giận, tất cả đều nở nụ cười cho qua.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cái cặp vợ chồng lâu năm đều sẽ biến thành anh em.
Trên thực tế, tình cảm lúc này chính là lúc ổn định nhất.
Nhìn tương tác giữa Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ Hải, dáng vẻ của hai người đều như bình thường, ba người Tưởng Như Song cũng triệt để thở phào nhẹ nhõm. Lưu Vãn Chiếu trước đây chưa từng yêu đương gì, cho nên trước khi bọn họ tới, có chút lo lắng nàng bị lừa, bị thương tổn.
Nhưng khi thấy Hà Tứ Hải không phải là loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru hay thân thể nhỏ bé yếu đuối như các nàng tưởng tượng, trái lại vóc người cao lớn, dáng vẻ thành thục thận trọng, như này cũng làm cho các nàng an tâm rồi.
Đương nhiên cũng có chỗ lo lắng, ví dụ như đối phương nói mình không có việc làm. Các nàng không để ý, là bởi vì không tin lắm, nhưng mà cũng có chút lo lắng.
Nói câu đúng với hiện thực, tất cả tình cảm thực ra đều được xây dựng trên cơ sở vật chất.
Mà năng lực của một người chính là tiền đề cho cơ sở vật chất.
Cho nên Hà Tứ Hải nếu như đúng là không có việc làm, các nàng sẽ khuyên nhủ bạn thân của mình một cách cẩn thận.
"Đi thôi, chúng ta đi vòng vòng trước, buổi trưa mang các cậu đi ăn món ngon." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Ồ, lái Benz, xe này không rẻ đúng chứ?"
Khi các nàng nhìn thấy xe của Hà Tứ Hải, trong lòng đã có ước định đại khái đối với kinh tế của Hà Tứ Hải.
"Người khác tặng." Hà Tứ Hải nói.
"Tặng? Nói thật đi, anh là làm nghề gì?"
"Vẫn là nói, nhà anh làm nghề gì?"
"Tôi chỉ muốn biết, anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi."
Sau khi ba cô gái lên xe thì không ngừng líu ra líu ríu, nói không ngừng nghỉ.
Hà Tứ Hải trả lời các nàng câu được câu không, còn lại đều bị Lưu Vãn Chiếu hỏi ngược trở lại.
Từ trong cách nói chuyện của các nàng, Hà Tứ Hải dần dần hiểu rõ tính cách của ba cô gái.
Tưởng Như Song, giống như dáng vẻ của nàng- nữ cường, logic rõ ràng, mục tiêu sáng tỏ. Hiện nay nàng mới chia tay với bạn trai, đang độc thân, nghe ý tứ là hiện nay không có ý định tìm người mới, lấy sự nghiệp làm trọng.
Vu Thu Vân, tuyệt đối là nữ Hải Vương, còn chịu khó thay bạn trai hơn cả thay quần áo, nhưng mà tính cách lại tương đối ngay thẳng, đúng là có cái gì thì nói cái đó.
Còn lại Phùng Nhã Thiến nhìn như dễ thương, yếu đuối mỏng manh, nhưng thực tế lại rất tâm cơ, mỗi lần đều là nàng đẩy đề tài trước, sau đó ngậm miệng không nói, lẳng lặng đợi mọi người phát huy, sau đó thu được kết quả mà mình muốn biết.
Hơn nữa nàng cũng là người đã kết hôn duy nhất trong ba người, nhưng mà hiện nay không có ý định sinh con.
Đề tài tuổi tác của Hà Tứ Hải vốn đã bị nhảy qua, nhưng lại bị Phùng Nhã Thiến bốc lên.
Cuối cùng Lưu Vãn Chiếu thực sự không chống đỡ nổi sự truy hỏi của các nàng.
Khi biết Hà Tứ Hải năm nay mới 20 tuổi, ba người cùng nhau há to mồm.
"Vãn Chiếu, không nghĩ tới, khẩu vị của cậu là như này."
"Không nhìn ra nha, thật không nhìn ra."
"Chị, sao chị có thể câu được chó nhỏ trẻ tuổi như thế vậy, dạy cho em với."
"Ra tay với người nhỏ như thế, lương tâm cậu không đau sao? Vì để lương tâm không đau, cậu nên tặng hắn cho tớ đi."
...
Khá lắm, mấy người càng nói càng điên, càng nói càng không ngăn được miệng.
Nếu đều đã nói rồi, Lưu Vãn Chiếu cũng không giấu diếm nữa.
"Các cậu nhìn đi."
Nàng đưa tay ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương khổng lồ, vui vẻ khoe khoang với các nàng.
"Khá lắm, đúng là khá lắm..."
Ba người thốt lên một tràng, kéo tay Lưu Vãn Chiếu đến trước mặt quan sát tỉ mỉ.
"Nhẫn kim cương lớn như vậy, bao nhiêu tiền thế?"
"Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng chính là tâm ý."
"Cậu có cậu đương nhiên sẽ nói như vậy rồi, a, tớ thật là đố kỵ."
Xem ra không nói đến năng lực của bạn trai Lưu Vãn Chiếu, thế nhưng cơ sở kinh tế nhất định là rất thâm hậu, rất kiên cố.
"Mặt khác tớ đã có em bé rồi, ngày hai sáu tháng sau tớ sẽ kết hôn, đến lúc đó các cậu nhất định phải tới đó nha."
Lần này ba người không nói chuyện, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Lưu Vãn Chiếu, giống như trong lúc nhất thời bị tin tức này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Cuối cùng không biết ai gọi một tiếng gãi nàng.
Ba người cùng nhau tiến lên.
"Đừng đụng vào bụng nàng, cẩn thận tổn thương đến cháu trai của chúng ta."
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, phụ nữ làm ầm ĩ lên là thật điên cuồng.
Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ thoải mái cười to của Lưu Vãn Chiếu, hắn cũng không ngăn lại, mặc kệ các nàng náo loạn.
------
Dịch: MBMH Translate