Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1302 - Chương 1302: Bạn Trai.

Chương 1302: Bạn Trai. Chương 1302: Bạn Trai.

"Oa..."

Lúc ba đứa nhóc đi tới văn phòng của Lâm Kiến Xuân, quả thực là bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Bởi vì ở trong góc văn phòng dĩ nhiên có cái sân chơi.

Cầu trượt, cầu bập bênh, cầu hải dương, xích đu lò xo… không thiếu gì cả.

Nói là góc, nhưng thực tế văn phòng của Lâm Kiến Xuân vô cùng lớn, cho nên cho dù là góc thì diện tích tuyệt đối không nhỏ.

Nhìn dáng vẻ thán phục của ba đứa nhóc.

Lâm Kiến Xuân ưỡn bụng, mặt đầy kiêu ngạo.

"Như thế nào, có thích hay không?" Hắn giả vờ nghiêm túc hỏi...

"Yêu thích" Ba đứa nhóc đồng thanh nói.

"Ba có phải là rất tuyệt." Lâm Kiến Xuân đắc ý hỏi.

Đào Tử và Huyên Huyên đã sớm chạy vào khu trò chơi.

Chỉ có Uyển Uyển còn tri kỷ đứng ở bên cạnh nghe hắn nói.

Nàng nghe vậy thì cười nói: "Hia hia... Ba ba siêu lợi hại."

Lâm Kiến Xuân lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

Hắn sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Đi chơi đi, muốn ăn cái gì thì đi nơi đó... Ạch..."

Thì ra Lâm Kiến Xuân còn chuẩn bị một tủ đồ ăn, bên trong là các loại đồ ăn vặt.

Mà lúc này Huyên Huyên đã đứng ở trước tủ đồ ăn vặt, nhón mũi chân, cố gắng nhìn thấu qua cửa kính.

"Nha đầu này..." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh xấu hổ che mặt.

"Chuyện này thì có gì, trẻ nhỏ có thể ăn là phúc, tính tình thật, rất đáng yêu." Chu Ngọc Quyên cười nói.

"Sao em cứ cảm thấy chị đang nói mát em đây." Tôn Nhạc Dao nói.

Quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, có thể tùy ý nói đùa đôi chút.

"Chị nói thật mà, nhưng mà Kiến Xuân, anh biến văn phòng thành dáng vẻ này, nhân viên phía dưới sẽ nghĩ anh thế nào đây?"

"Quản bọn họ nghĩ anh như thế nào làm gì? Đều biết anh có con gái, chẳng lẽ những thứ này là để cho anh chơi hay sao?"

Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì nở nụ cười.

"Nói như này cũng đúng."

"Ba ba, nhanh lại đây chơi đùa cùng với chúng con đi."

Lúc này Uyển Uyển ngồi ở trên cầu bập bênh, vung vẩy tay nhỏ, để Lâm Kiến Xuân qua chơi đùa cùng với nàng.

Lâm Kiến Xuân: ...

Cũng may lúc này Chu Ngọc Quyên lên tiếng giải vây giúp hắn.

"Ba con phải đi làm, các con tự chơi đi."

"Đúng, ba còn phải làm việc nữa."

"Vậy chúng ta lúc nào thì đi nhà ăn?" Huyên Huyên chạy tới hỏi, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đồ ăn vặt trong tủ.

"Nhà ăn thì phải đợi đến buổi trưa mới được, bây giờ còn chưa làm việc nữa mà. Các cháu có thể ăn chút đồ ăn vặt trước, muốn ăn cái gì thì tự mình lấy." Lâm Kiến Xuân đi tới, rất tri kỷ mà mở tủ đồ ăn vặt ra giúp nàng.

"Được nha." Huyên Huyên đáp một tiếng giòn tan.

à lúc này Đào Tử bò lên trên cầu trượt, hoan hô trượt xuống từ phía trên, vừa vặn rơi xuống trước mặt Uyển Uyển.

nàng lập tức bị Uyển Uyển tóm chặt, để nàng chơi cầu bập bênh với mình.

Lâm Kiến Xuân cũng bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.

Chu Ngọc Quyên thì chiêu đãi Tôn Nhạc Dao ở khu tiếp khách bên cạnh, hai người vừa uống trà vừa tán gẫu.

Nhưng mà rất nhanh, Lâm Kiến Xuân phát hiện ngày hôm nay không có một chút trạng thái nào.

"Hia hia..."

"Ha ha..."

"Hì hì..."

Tiếng cười của ba đứa nhóc vang lên bên tai không dứt bên tai, khiến cho hắn thỉnh thoảng cứ lướt qua, khiến cho công việc không có một chút hiệu suất nào.

Thật vất vả mới chịu đến buổi trưa đi ăn cơm, ba đứa nhóc hoan hô một trận, hắn cũng thở ra một hơi.

"Đi nhà ăn, nhà ăn lớn, ha ha..." Huyên Huyên vừa đi vừa hát, dáng vẻ kia không biết là có bao nhiêu đắc ý.

"Con đó nha, sáng sớm ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, còn chưa đủ sao?" Tôn Nhạc Dao vừa bực mình vừa buồn cười mà gõ gõ đầu nhỏ của nàng.

"Nào có ăn được nhiều, mẹ đều không cho con ăn."

Nói tới chỗ này nàng liền tức giận, trong ngăn kéo có nhiều đồ ăn ngon như vậy, mẹ lại không cho nàng ăn.

Cuối cùng chỉ ăn được nửa bao khoai chiên.

"Buổi trưa con muốn ăn một bữa no nê." Huyên Huyên nắm chặt quả đấm nhỏ, khí thế hùng hổ.

"Bụng nhỏ sẽ nổ nát, bịch một cái, nổ tung giống như là khí cầu bậy." Đào Tử ở bên cạnh hù dọa nàng.

"Mới sẽ không, bụng của chị vô cùng rắn chắc, còn có thể gõ trống, không tin em nghe xem."

Huyên Huyên nói xong, liền nhiêng đầu ưỡn bụng căng đến tròn vo, sau đó dùng tay nhỏ gõ như là gõ trống, gõ đến vang ầm ầm, còn mang theo tiết tấu.

Nhìn nhóc con vặn cổ, gõ bụng, khua tay múa chân, Tôn Nhạc Dao lúng túng đến đỏ cả mặt.

Đợi đến nhà ăn, Huyên Huyên bị chấn kinh rồi, quả nhiên là rất lớn, một dãy thật dài, tất cả đều là đồ ăn.

Trong thời gian này đã có không ít người đang dùng cơm.

Lâm Kiến Xuân đi tới, cầm cái mâm cơm, thuận tiện dạy ba nhóc con nên dùng như thế nào.

Trên thực tế không cần hắn dạy, Đào Tử đã xung phong nhận việc nói bla bla không ngừng.

Ba đứa nhóc nhón mũi chân, rướn cổ lên, nhìn về phía bàn ăn dài phía trước.

Thức ăn hôm nay thức vô cùng phong phú, điều này là bởi vì tối ngày hôm qua Lâm Kiến Xuân đã đánh tiếng.

Thấy là chủ tịch HĐQT "Mang đội", vẻ mặt của mấy dì trong phòng ăn đương nhiên đều trở nên ôn hòa.

Không chờ các nàng hỏi, đã báo tên các món ăn trước mặt cho các nàng nghe, để cho các nàng tự chọn.

Huyên Huyên đúng là như con chuột rơi vào trong hũ gạo, vui sướng đến muốn xoay vòng vòng tại chỗ.

"Đừng thấy cái gì cũng muốn, con có thể ăn hết được không?"

Thấy Huyên Huyên tham lam vô độ, dì nhà ăn nói cái gì, nàng liền ừm một tiếng muốn cái đó, Tôn Nhạc Dao cũng không biết nói gì nữa.

"Ăn không xong thì cho ông chủ... Ạch... Cho mẹ ăn."

"Mẹ mới không ăn phần thừa của con đâu, mẹ đã nói với con rồi, lãng phí là không tôn trọng đối với đồ ăn."

"Tôn trọng?" Huyên Huyên có chút mộng.

"Đúng, tôn trọng, mẹ đã nói với con, con không tôn trọng chúng nó, sau này chúng nó sẽ không tiếp tục cho con ăn nữa đâu."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Ai, vậy được rồi, vậy được rồi, con lấy ít một chút."

"Như này là được rồi, ăn xong không đủ lại lấy, lấy một lúc nhiều như vậy chính là lãng phí."

"Nhưng là bị người khác ăn mất thì làm sao bây giờ?"

Huyên Huyên ngắm nhìn bốn phía, rất là lo lắng.

"Nào có nhanh như vậy?" Tôn Nhạc Dao gõ đầu nhỏ của nàng.

Gọi món ăn xong, mọi người cũng không đến ghế lô mà trực tiếp tìm cái bàn bên cạnh rồi ngồi xuống.

Bên cạnh là đôi nam nữ trẻ tuổi cũng đang dùng cơm.

Nhìn thấy Lâm Kiến Xuân ngồi xuống ở bên cạnh họ thì có chút hoang mang.

Nhưng mà bọn họ thấy sự chú ý của Lâm Kiến Xuân hoàn toàn nằm ở trên ba đứa nhỏ, căn bản không chú ý đến bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm.

Thế nhưng điều bọn họ không biết chính là, sự chú ý của một đứa bé lại ở trên người bọn họ, quan tâm đến bọn họ.

Chỉ thấy nam lấy hết phần thịt trong đĩa mình đưa cho nữ, mà nữ thì gắp thứ mình không ăn sang cho nam.

Huyên Huyên thấy thế liền cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Thế là nàng tò mò hỏi Tôn Nhạc Dao: "Mẹ, tại sao anh trai kia lại đưa hết thịt cho chị gái kia thế?"

"Bởi vì anh trai kia là bạn trai của chị gái." Tôn Nhạc Dao giải thích.

Bạn trai?

Tốt như vậy sao?

Nàng phảng phất như phát hiện ra đại lục mới.

Nàng cảm thấy nàng cần một người bạn trai.

Cho nàng tất cả đồ ăn ngon.

Đưa phần ăn không ngon cho bạn trai.

Quả thực quá hoàn mỹ rồi.

Thế là nàng quay đầu hỏi Tôn Nhạc Dao: "Mẹ, mẹ, nơi nào có thể lấy được bạn trai vậy? Tiền mua được không? Ông chủ có phát không?"

Mọi người vô cùng nghi hoặc, hoàn toàn không rõ nàng đang nói cái gì.

Tôn Nhạc Dao càng là một mặt mờ mịt, nha đầu này lại đang nói lời ngốc nghếch gì vậy?

Thấy mẹ mình không nói chuyện, Huyên Huyên cũng không để ý.

Nàng quyết định rồi, phải nghĩ biện pháp tìm một người bạn trai mới được.

Ha ha...

Nàng càng nghĩ càng hưng phấn đến bật cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment