Lúc Tôn Nhạc Dao nghe con gái nói nàng muốn tìm bạn trai, nàng bị chấn kinh đến hoàn toàn nói không ra lời.
Nhưng mà sau khi nghe nàng nói nguyên do liền thở phào nhẹ nhõm, đồng thời biểu thị rất là thông cảm.
Con gái nghĩ như thế, nàng không cảm thấy kỳ quái một chút nào.
"Chuyện con muốn tìm bạn trai phải về nhà thương lượng với ba con một chút."
Tôn Nhạc Dao nói đùa.
"Có cần nói với ông chủ không?"
"Ông chủ? Tứ Hải, vì sao phải nói với hắn?" Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
"Để ông chủ phát cho con một người nha..." Huyên Huyên nói với vẻ mặt thành thật.
Hiện trường ngoại trừ Đào Tử và Uyển Uyển, mấy người khác đều thiếu chút nữa là phun cơm đang ăn trong miệng ra ngoài.
"Ai nói cho con, bạn trai là ông chủ phát?" Tôn Nhạc Dao hỏi.
"Tự con nghĩ ra nha, mẹ nhìn xem..." Nàng chỉ về đôi tình nhân bên cạnh.
"Chị gái đang đi làm, ba của Uyển Uyển là ông chủ, ông chủ cho nàng phát người bạn trai, cùng ăn cơm với nàng ..."
Khá lắm, đúng là biết tự bổ não.
"Bạn trai thì phải tự mình tìm." Tôn Nhạc Dao nín cười nói.
"Làm sao tìm được? Tìm ở nơi nào?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.
"Có thể tìm ở trong nhà trẻ, chị có thể để Vu Minh Hạo làm bạn trai của chị." Đào Tử ở bên cạnh nói.
"Mới không muốn." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức lớn tiếng phản đối.
"Vì sao, vừa nãy con không phải nói muốn một người bạn trai sao? Là không thích à?" Tôn Nhạc Dao kinh ngạc hỏi.
"Hắn còn ăn được hơn cả con, còn cướp đồ ăn của con, con mới không muốn hắn làm bạn trai của con." Huyên Huyên nói với vẻ mặt thành thật.
Lần này mọi người thực sự không nhịn được mà đều nở nụ cười.
"Có cái gì mà cười?" Huyên Huyên cảm thấy bọn họ thật là kỳ quái.
Sau đó không quản bọn họ nữa, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nói nhiều như vậy, đều làm lỡ nàng ăn cơm.
Ba đứa nhóc giống như là ba con lợn nhỏ, thi đấu xem ai ăn được hơn.
Huyên Huyên thì không cần phải nói rồi.
Đào Tử và Uyển Uyển, bởi vì chuyện quá khứ, đều không phải là đứa nhỏ được lớn lên trong no đủ, có thể ăn cơm đã là xa xỉ đối với các nàng rồi.
Cho nên, các nàng đều rất nghiêm túc trong chuyện ăn cơm, cũng rất cố gắng.
Nhìn các nàng ăn cơm, khẩu vị của ba người Lâm Kiến Xuân dường như đều tốt hơn rất nhiều.
Đặc biệt là Chu Ngọc Quyên, ăn được nhiều hơn so với ngày thường.
Không phải là bởi vì đồ ăn nhà ăn ngon, chính là nhìn các nàng ăn, chính mình cũng bất tri bất giác mà ăn theo.
"Ai..."
Huyên Huyên để đũa xuống, sờ sờ cái bụng, tê liệt ngồi trên ghế.
"Làm sao thế? Là cơm nước không hợp khẩu vị của cháu sao?" Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh cười hỏi.
Bởi vì tối hôm qua Lâm Kiến Xuân đã đánh tiếng, cho nên thức ăn hôm nay thực ra cũng khá.
Quả nhiên Huyên Huyên lắc lắc đầu, nàng không phải là bất mãn đối với món ăn, cũng không phải là bởi vì ăn không ngon.
"Ai, bụng không hăng hái nha." Nàng vỗ vỗ bụng nhỏ, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhìn bụng nhỏ phình to của nàng, Lâm Kiến Xuân cười nói.
"Chờ cháu lớn rồi, cái bụng cũng sẽ lớn hơn, đến lúc đó nhất định có thể ăn được càng nhiều."
Huyên Huyên nghe vậy, nhìn chăm chú vào bụng của Lâm Kiến Xuân, Lâm Kiến Xuân vẫn rất chú ý dưỡng sinh, cho nên bụng cũng không có bị phát tướng.
Lúc này một công nhân bưng mâm đi ngang qua, Huyên Huyên liền nhắm vào đối phương.
Đây là một công nhân mập mạp, có cái bụng lớn.
Nàng hưng phấn chỉ vào đối phương rồi nói với Tôn Nhạc Dao: "Sau này con lớn rồi, muốn giống như là hắn, có cái bụng lớn."
Tôn Nhạc Dao: ...
"Con cảm thấy sau này con trưởng thành như vậy sẽ rất khó coi sao?" Tôn Nhạc Dao hỏi.
"Sẽ không, con đáng yêu như thế, lớn rồi, cũng sẽ là một tên béo đáng yêu." Huyên Huyên tự tin nói.
Tôn Nhạc Dao sắp bị nàng làm cho cười chết rồi.
"Nhóc mập thì đáng yêu, tên béo lại không đáng yêu một chút nào đâu."
"Ai nói, con nhất định sẽ rất đáng yêu." Huyên Huyên tin chắc.
Đào Tử để đũa xuống nói: "Nếu như chị trưởng thành một tên béo, em sẽ không làm bạn tốt với chị nữa."
"Ồ? Vì sao?" Huyên Huyên nghe vậy thì rất giật mình, con mắt mở tròn vo.
"Mập mạp đều là tên xấu xa, Vu Minh Hạo còn cướp đồ ăn của em." Đào Tử vẫn còn nhớ thù.
"Vậy chị là một tên mập mạp tốt đẹp được không?" Huyên Huyên cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi.
"Vậy cũng không được, quá béo rồi, lúc chơi cùng chúng em, chị sẽ không chạy nổi, Vu Minh Hạo chính là như thế." Đào Tử lại nói.
Có thể đừng lấy Vu Minh Hạo làm ví dụ được hay không?
Vừa nghĩ như thế, Vu Minh Hạo đúng là đủ xấu, sao lại để Đào Tử nêu ví dụ về nhiều chuyện không tốt như thế đây?
Huyên Huyên nhướng mày, rơi vào xoắn xuýt.
Thấy dáng vẻ thành thật kia của con gái, Tôn Nhạc Dao không biết nói cái gì nữa.
"Con ăn no rồi."
Lúc này, Uyển Uyển vẫn không nói chuyện bỗng để đũa xuống.
Tôn Nhạc Dao liếc mắt nhìn mâm của nàng, ăn đến sạch bóng, không sót một hạt gạo, lại so sánh với con gái của mình, thật là một lời khó nói hết.
Không phải nói Huyên Huyên không ăn hết đồ, mà là nàng như là lợn nhỏ vậy, ăn đến đâu đâu cũng có.
Về phần Đào Tử, ăn được cũng coi như là sạch sẽ, nhưng mà còn sót lại một ít vẫn chưa ăn xong.
"Các người giáo dục Uyển Uyển thật là tốt." Tôn Nhạc Dao cảm khái.
Thế nhưng Chu Ngọc Quyên lại lắc lắc đầu, Lâm Kiến Xuân lại thở dài thật sâu.
Tôn Nhạc Dao rất có ánh mắt, thấy thế lập tức ngậm miệng không truy hỏi nữa.
Bởi vì Uyển Uyển nuôi thành thói quen như vậy, không phải là bởi vì bọn họ dạy dỗ tốt, mà là bởi vì được dạy dỗ trong khoảng thời gian ăn xin kia.
Có ăn thì nhất định phải lập tức ăn sạch sẽ, bởi vì không phải lúc nào cũng có, nếu không sẽ bị đói.
Đây cũng là lý do mỗi lần Uyển Uyển đi ra ngoài cũng Hà Tứ Hải, mua đồ ăn ngon, cho dù ăn không hết, cũng tuyệt đối sẽ không vứt, hoặc là cho Hà Tứ Hải ăn, hoặc là xách về nhà, tuyệt không ném đi.
Người bình thường rất khi chú ý đến chi tiết nhỏ này, nhưng vợ chồng Lâm Kiến Xuân nhìn nàng lớn lên đương nhiên là hiểu rõ trong lòng rồi.
"Ăn no chưa?" Chu Ngọc Quyên rút khăn tay, giúp Uyển Uyển lau miệng nhỏ bóng nhẫy.
"Hi hi… No rồi." Uyển Uyển vỗ bụng nhỏ của mình, muốn đi xuống từ trên ghế.
Bên cạnh Huyên Huyên thấy thế, lập tức dẩu miệng lên, hệt như một con lợn nhỏ.
"Hừm, ừm..."
Ý tứ là để mẹ cũng lau giúp nàng một chút.
"Con vật nhỏ này, tay cũng không muốn động sao?"
Tôn Nhạc Dao ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy khăn tay lau mặt giúp nàng, không hiểu sao lại có thể ăn vương đầy cả mặt nữa.
"Ha ha, mẹ, bởi vì con yêu mẹ nha." Huyên Huyên nói.
"Đúng là biết vuốt mông ngựa."
Đào Tử nhìn trái, nhìn phải, yên lặng mà rút khăn giấy, tự lau miệng cho mình.
Lâm Kiến Xuân chú ý tới rồi, giơ ngón tay cái lên rồi nói: "Vẫn là Đào Tử giỏi nhất, tự mình làm chuyện của chính mình. Uyển Uyển và Huyên Huyên phải cố gắng học Đào Tử mới được."
Đào Tử đơn thuần nghe vậy lập tức vui vẻ nở nụ cười.
Chu Ngọc Quyên và Tôn Nhạc Dao lúc này mới phản ứng được.
Nhưng mà thấy Đào Tử đã lau xong, cũng không nói cái gì nữa.
“Nếu đều ăn no rồi, chúng ta liền trở về đi." Lâm Kiến Xuân đứng lên rồi nói.
"Nhà ăn cũng đi dạo rồi, nếu không buổi chiều tôi dẫn các nàng ra ngoài đi dạo một chút?" Tôn Nhạc Dao suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ồ?" Huyên Huyên nghe vậy có chút không quá đồng ý.
Chủ yếu vẫn là ghi nhớ tủ đồ ăn vặt trong văn phòng của Lâm Kiến Xuân.
"Có nên để cho các nàng đến phòng làm việc nghỉ ngơi một hồi lại đi hay không?" Lâm Kiến Xuân đề nghị.
"Vẫn là không cần đâu, các nàng có tinh thần lắm, lại nói nhiệt độ ở bên ngoài bây giờ dễ chịu, vừa vặn dẫn các nàng đi một chút cho tiêu cơm, buổi trưa ăn nhiều như vậy." Chu Ngọc Quyên nói.
"Vậy được rồi, mọi người trên đường nhớ chậm một chút, trông kỹ bọn nhỏ." Lâm Kiến Xuân dặn dò.
"Hi hi... Tạm biệt ba ba." Uyển Uyển cười nói.
"Tạm biệt." Đào Tử vẫy vẫy tay nhỏ.
“Lần sau chúng cháu lại đến." Huyên Huyên phất tay nói.
"Được, hoan nghênh đến bất cứ lúc nào." Lâm Kiến Xuân cười nói.
Sau đó trực tiếp đưa các nàng đến cửa công ty.
Nhưng mà hắn vẫn có chút không yên lòng, lại để cho tài xế tiểu Trần và Tiểu Đỗ đi theo các nàng.
------
Dịch: MBMH Translate