Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1304 - Chương 1304: Tương Lai.

Chương 1304: Tương Lai. Chương 1304: Tương Lai.

Mấy người Hà Tứ Hải buổi trưa đi ăn Bát Đại Oản.

Đây là chỗ mà Lưu Vãn Chiếu chọn.

Bát Đại Oản có thể miễn cưỡng xem như là đại đặc sắc của Hợp Châu.

Heo, trâu, dê, gà bốn loại nguyên liệu nấu ăn làm nguyên liệu chính, một thịt, hai canh, ba bổ dưỡng.

Nói thực sự, ở trong quá khứ, ăn thịt đều là ghê gớm, đương nhiên rất là được người hoan nghênh.

Nhưng vào hiện đại, có thể đến quán cơm ăn cơm thì không mấy ái thiếu thịt.

Cho nên món ăn thuần mặn như Bát Đại Oản này liền có vẻ quá mức đầy mỡ.

Cho nên Bát Đại Oản đã được rất nhiều quán ăn điều chỉnh lại.

Ví dụ như quán mà Lưu Vãn Chiếu chọn ngày hôm nay, đã điều chỉnh đối với số lượng món ăn mặn, phối hợp với một ít rau xào.

Hơn nữa mùi vị còn rất tốt, cho nên tổng thể vẫn khiến cho ba người Tưởng Như Song rất hài lòng...

"Cho nên, cậy bây giờ không làm giáo viên nữa?" Tưởng Như Song ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy, đã từ chức mấy tháng rồi."

"Không làm giáo viên, cậu làm cái gì a? Bà chủ gia đình sao?" Vu Thu Vân kinh ngạc hỏi.

Nghe Vu Thu Vân nhắc đến bà chủ gia đình, sắc mặt Tưởng Như Song trở nên có chút không dễ nhìn. Nàng lặng lẽ ghé sát vào bên tai Lưu Vãn Chiếu nói: "Tuy nói phụ nữ không cần lấy sự nghiệp làm chủ, thế nhưng tuyệt đối không nên làm cái gì mà bà chủ gia đình, nếu không sau này cậu sẽ phải khóc đó."

Nàng đúng là có lòng tốt.

Đừng nhìn bà chủ gia đình mỗi ngày đều ở nhà, liền cảm thấy rất sung sướng, nhưng trên thực tế sẽ rất khổ cực và khô khan, qua thời gian dài, còn dễ dàng tách rời với xã hội.

Nếu như chồng có thể hiểu cho thì còn được, nếu như gặp phải người không hiểu, vậy thì kết cục cuối cùng thật sự có khả năng từ người tài trở nên mất đi tất cả.

"Ai nói với các cậu, tớ làm bà chủ gia đình vậy, tớ từ chức nhưng không có nói là không làm việc nha." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Vậy cậu bây giờ làm gì?" Ba người Tưởng Như Song tò mò hỏi.

Lưu Vãn Chiếu mở túi ra, móc danh thiếp của nàng ra, phát cho mỗi người một tấm.

Quỹ công ích Đào Tử.

Tổng tài hành chính: Lưu Vãn Chiếu

Phương thức liên lạc: 138...

Tấm danh thiếp rất ngắn gọn, ngoại trừ ba hàng chữ chính này ra, chính là logo quả đào ở phía sau.

"Hi vọng sau này các cậu có thể chăm sóc nhiều hơn." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Đừng, là chúng tớ hi vọng cậu có thể chăm sóc chúng tớ mới đúng. Vãn Chiếu, tớ rất nghèo, cậu cũng biết tình huống nhà tớ mà..." Phùng Nhã Thiến kéo tay Lưu Vãn Chiếu bắt đầu bán thảm.

"Được rồi được rồi, ai mà không biết cậu là tiểu phú bà. Vãn Chiếu, quỹ từ thiện này của cậu chủ yếu là nhằm vào phương diện nào, sao không nghe nói vậy." Tưởng Như Song ở bên cạnh nói.

"Cậu đương nhiên là chưa từng nghe nói rồi, năm nay bọn tớ vừa mới thành lập mà."

"Nhưng mà, ông chủ của các cậu là ai vậy? Tài chính chủ yếu của quỹ từ thiện này đến từ nơi nào? Dựa vào lợi nhuận gì, hơn nữa chuyên ngành của cậu chính là ngoại ngữ, cũng không hiểu tài chính và quản lý mà?"

"Chúng tớ không lấy lợi nhuận làm mục đích, cho nên trên căn bản không tồn tại vấn đề đầu tư tài chính. Tớ chỉ cần phụ trách dùng tiền là được." Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.

"Chuyện này… ông chủ của các cậu là nhị sỏa tử nào thế?" Vu Thu Vân nhỏ giọng nói, trong giọng nói lại để lộ ra từng tia từng tia ước ao.

Nhưng mà nói xong, ba người hai mặt nhìn nhau.

Sau đó bọn họ nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh, trên mặt mang theo đồng tình.

Về phần nguyên nhân, khụ khụ…

"Đều nghĩ lung tung gì thế, đây chính là nhị sỏa tử kia." Lưu Vãn Chiếu kéo tay Hà Tứ Hải, nói.

Sau đó xì một tiếng, chính mình cũng nở nụ cười.

"Oa..." Ba người phụ nữ nghe vậy thì thốt lên một tràng.

Tuổi trẻ, có nhan sắc, còn có tiền, nói thực sự, ba người đều có chút đố kị rồi.

"Anh chàng đẹp trai, anh coi trọng Vãn Chiếu điểm nào vậy? Anh nói cho chúng tôi, không có, chúng tôi nghĩ biện pháp chỉnh trên, ha ha..."

"Muốn chết à, nói linh tinh gì vậy."

Nhìn mấy người đánh lộn, cùng Lưu Vãn Chiếu vui sướng cười to, Hà Tứ Hải cũng lộ ra nụ cười.

Đây chính là bạn bè sao?

Hắn thật giống như không có bạn.

"Đến, chúng ta cùng cạn một chén, chúc Vãn Chiếu hạnh phúc."

"Chúc chúng ta quen biết."

"Chúc tương lai..."

Buổi trưa ăn cơm xong, Hà Tứ Hải liền trở về, không bồi các nàng nữa.

Bởi vì các nàng nói phải cho phụ nữ một ít không gian đơn độc.

Nhưng các nàng cũng không đi dạo phố, mà là trở về khách sạn đã đặt trước.

Các nàng phải cố gắng "Thẩm vấn" Lưu Vãn Chiếu một phen, kiểm định nàng một chút.

Mặc dù đã biết một ít tin tức, thế nhưng cũng không hoàn toàn hiểu rõ.

Ví dụ như tại sao Lưu Vãn Chiếu lại quen biết cùng Hà Tứ Hải?

Hà Tứ Hải vì sao lại có tiền như vậy, trong nhà làm nghề gì...

Hà Tứ Hải muốn cũng không đoán được mấy suy nghĩ này của phụ nữ.

Thế là trực tiếp lái xe trở về nhà.

Sau khi trở lại, phát hiện mấy người Đào Tử còn chưa có trở lại.

Trong lúc nhất thời hắn dĩ nhiên lại có một loại cảm giác không có việc để làm.

Ngay vào lúc này, La Hoan gọi điện thoại tới.

"Đúng là thật hiếm lạ, nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi? Là chuẩn bị đi trấn Đào Hoa sao?"

"Không phải, anh tháng sau kết hôn rồi, tôi chắc chắn sẽ phải trở về cho nên tôi quyết định không chạy đi chạy lại nữa."

"Vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"Là Hồng Ba và Đỗ Thiến Thiến bảo tôi gọi cho anh, bọn họ muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn anh."

"Không có gì để cảm ơn cả, hắn đã thanh toán thù lao rồi."

"Nói thì nói như thế, nhưng chuyện lại không đơn giản như vậy. Lại nói, chuyện này hoàn toàn không thể bù đắp chỉ với chút thù lao kia được, hơn nữa cũng phải trả cho anh đá Vong Xuyên kia."

"Vậy được rồi, anh hẹn cái thời gian đi."

"Anh cứ nói, chúng tôi bất cứ lúc nào đều được."

"Vậy thì ngày hôm nay đi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.

Buổi chiều hắn cũng không có chuyện gì.

"Được, đến lúc đó tôi sẽ lái xe tới đón anh." La Hoan cao hứng nói.

Phạm Hồng Ba đã xin nhờ hắn nhiều lần, tuy hắn đã đồng ý. Thế nhưng có thể hẹn được Hà Tứ Hải ra hay không thì trong lòng hắn cũng không chắc chắn lắm, cũng chỉ là ôm thái độ muốn thử một chút.

Sau khi hẹn thời gian cẩn thận với La Hoan, Hà Tứ Hải xoay người vào thế giới Ngũ Phương.

Toàn bộ thế giới Ngũ Phương lúc này đã tràn ngập tâm ý vui mừng.

Mấy con khỉ đang leo ở trên đền thờ Phượng Hoàng Tập, nhìn thấy Hà Tứ Hải đi vào cũng không còn tránh né, còn gọi vài tiếng chít chút với hắn.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn lại theo tiếng kêu, hóa ra là Tôn Tự Như đang luyện binh.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy, chỉ thấy đội ngũ chỉnh tề, báng thương như rừng, cúi người xông tới trước.

Đồng thời còn duy trì sự linh hoạt của đội ngũ, nhìn rất có uy thế, cũng rất thú vị.

"U U..."

Đại Hoàng đạp bước mà đến từ trên bầu trời, rơi xuống bên người Hà Tứ Hải, cọ cọ ở trên người hắn, đánh cái cánh mũi, phảng phất như là đang hỏi Đào Tử vì sao lại không tới.

Hà Tứ Hải sờ sờ bộ lông màu trắng mượt như tơ lụa của nó, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Đại Hoàng cho rằng Hà Tứ Hải muốn cưỡi, thế là liền quỳ xuống đất.

Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, vươn mình cưỡi lên.

"U U..."

Đại Hoàng kêu to hai tiếng, đạp không mà lên.

Nó còn rất nghịch ngợm mà chạy băng băng hai vòng ở phía trên đội ngũ của Tôn Tự Như.

Tôn Tự Như lập tức mang theo đội ngũ tung người xuống ngựa, cầm trường thương trong tay, quỳ một chân trên đất.

Mãi đến tận khi Đại Hoàng bay xa, lúc này mới đứng dậy.

Hà Tứ Hải vẫn là lần thứ nhất nhìn xuống thế giới Ngũ Phương từ trên không trung.

Dãy núi liên miên, vô số động thực vật, cực kỳ đồ sộ.

Hắn không khỏi hơi xúc động.

Đây là thế giới hoàn toàn thuộc về hắn.

Thậm chí sau này, nơi này sẽ trở thành nơi trở về cuối cùng của hắn.

Bởi vì thế giới này không cần thần.

Cho nên hắn muốn quy hoạch trước tương lai của chính mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment