Kim Trường Canh ngước cổ, nhìn Hà Tứ Hải rong đuổi ở trên trời, mãi đến tận khi không thấy tăm hơi, lúc này mới cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Những văn tự này tuy rằng có chỗ khác với trong quá khứ, thế nhưng nếu như suy đoán cẩn thận thì vẫn có thể nhận ra, huống hồ Hà Tứ Hải còn mang đến một bản chữ phồn giản để đối chiếu.
Từ gập ghềnh trắc trở lúc bắt đầu đến không còn cản trở như bây giờ, Kim Trường Canh cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Địa vị của Kim Trường Canh ở thế giới Ngũ Phương tương đối cao, không phải là dong nhân, khi còn sống cũng là một vị bác học, trí tuệ vượt xa người thường.
Hà Tứ Hải cưỡi Đại Hoàng, giống như là đang dò xét lãnh địa, đi dạo thế giới Ngũ Phương một vòng, xem lướt qua dãy núi kỳ vĩ, lúc này mới hạ xuống sườn núi.
Kim Trường Canh lúc này mới lưu luyến không rời mà thả sách xuống, sau đó cúi chào Hà Tứ Hải.
Đây là cảm ơn ân tặng sách, không có số sách này, hắn làm sao biết thế giới đã phát triển đặc sắc như vậy, chính là nằm mơ đều không nghĩ đến được như thế.
Tri thức mới là tài sản quý giá nhất của nhân loại.
"Có cái gì không hiểu, hoặc là nghi vấn không?" Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn sách vở hắn đặt trên bàn đá.
"Quá phiền phức ngài rồi..." Kim Trường Canh hơi ngượng ngùng mà nói.
"Không có chuyện gì, ông cứ hỏi, nếu tôi biết thì sẽ giải đáp từng cho ông."
Hà Tứ Hải vỗ vỗ Đại Hoàng, để nó tự đi, sau đó ngồi xuống ở trên ghế đá.
Sau đó liền thấy Kim Trường Canh lấy ra một vật tương tự như tấu chương từ bên cạnh.
Phía trên lít nha lít nhít chữ, dùng bút lông viết, vô cùng gọn gàng đẹp đẽ.
"Đây là tất cả những vấn đề mà ông muốn hỏi tôi sao?" Hà Tứ Hải thất kinh hỏi.
Kim Trường Canh thẹn thùng gật gật đầu.
Hà Tứ Hải: ...
"Ai, ông cho tôi nhìn một chút."
Lời cũng đã nói ra rồi, còn có thể như thế nào, xem trước một chút xem là vấn đề gì đã.
Sau đó phát hiện thứ mà Kim Trường Canh hỏi đều là một số vấn đề mang tính chất then chốt.
Bởi vì sách Hà Tứ Hải mang vào phần lớn đều là sách liên quan tới lịch sử.
Chủ yếu là muốn cho bọn họ hiểu rõ tiến trình của lịch sử và phương hướng phát triển của xã hội hiện nay.
Khi bọn họ biết xã hội hiện nay đã không còn hoàng đế, người người bình đẳng thì có vẻ rất giật mình và khó có thể tin được.
Điều này cũng làm cho bọn họ sinh ra càng nhiều nghi hoặc.
Làm thế nào để giải quyết vấn đề thôn tính đất đai, vấn đề giai cấp...
Hà Tứ Hải còn không đến mức đáp không được những vấn đề này, nhưng chắc chắn là sẽ không được quá tỉ mỉ.
Hơn nữa phía sau còn có rất nhiều vấn đề, Hà Tứ Hải cũng không biết làm sao để trả lời nữa.
"Vấn đề hơi nhiều, như vậy đi, tôi lại lấy chút sách vào, chính ông tự tìm kiếm đáp án, ông xem có được không?"
"Được." Kim Trường Canh nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn hưởng thụ quá trình đọc sách, hưởng thụ quá trình từng bước tìm kiếm đáp án mà mình muốn từ trong sách.
Hắn thích đọc sách, hơn nữa hắn chính là không bao giờ thiếu thời gian.
Bởi vì ngày hôm nay rảnh, Hà Tứ Hải đã nói rất nhiều với Kim Trường Canh.
Hà Tứ Hải giúp Kim Trường Canh giải đáp một vài vấn đề, giải đáp một ít nghi hoặc của hắn.
Mà Kim Trường Canh cũng bàn giao quá khứ và lịch sử của mình cho Hà Tứ Hải một cách hoàn toàn.
Trong này còn có rất nhiều chuyện liên quan tới cuộc sống của Sơn Thần Thái Hành và các thần linh lui tới.
Điều này làm cho Hà Tứ Hải càng hiểu rõ thêm đối với những cựu thần tồn tại trong quá khứ.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Hà Tứ Hải rời khỏi thế giới Ngũ Phương.
Mới vừa ra ngoài, bên tai đã nghe thấy tiếng cười của Uyển Uyển.
Bọn nhóc đã trở về rồi.
Hắn cầm điện thoại di động lên, phát hiện có năm cuộc điện thoại chưa nghe, ngoại trừ La Hoan gọi một cuộc, còn lại đều là Lưu Vãn Chiếu gọi.
Sau khi gọi lại, Lưu Vãn Chiếu nói với hắn tối hôm nay không trở về.
Hà Tứ Hải căn dặn nàng vài câu rồi cũng không nói thêm cái gì, hắn tin tưởng Lưu Vãn Chiếu, giống như là Lưu Vãn Chiếu tin tưởng hắn vậy.
Lại gọi cho La Hoan một cuộc, hắn đã đến ngoài tiểu khu rồi.
Mở cửa, gọi Đào Tử ở phía cửa một câu.
Sau đó cửa đối diện lập tức bị mở ra.
"Hi hi…" Uyển Uyển xuất hiện tại cửa.
"Ông chủ, anh tới rồi?" Nàng cười hỏi.
"Đúng vậy, các em trở về lúc nào thế?"
"Chúng em trở về thật lâu rồi nha, anh đến chơi đùa cùng với chúng em đi."
Lúc này Huyên Huyên và Đào Tử xuất hiện sau lưng nàng.
Đào Tử tách Uyển Uyển ra, va đầu vào trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ôm nàng lên rồi hỏi: "Buổi tối ba muốn đi ra ngoài ăn cơm, con muốn đi cùng với ba hay là ở lại nhà bà Tôn."
"Muốn đi cùng."
Đào Tử không trả lời, Huyên Huyên đã giành đáp trước rồi.
"Hi hi…"
Uyển Uyển che miệng nhỏ, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
"Hai người các con làm bé ngoan ở nhà cùng với mẹ, không cho đi đâu cả."
Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên xuất hiện sau lưng các nàng, một người kéo một đứa nhóc.
"Tứ Hải đã về rồi sao?" Tôn Nhạc Dao chào hỏi.
"Cháu về từ sớm rồi, vẫn luôn ở nhà, Đào Tử ngày hôm nay đã làm phiền các người rồi."
"Haiz, nói như này quá khách sáo rồi." Tôn Nhạc Dao nói với vẻ không vui.
"Đúng vậy, nói như này quá làm tổn thương người rồi." Chu Ngọc Quyên cười nói giúp vào.
"Bọn dì đang uống trà, có người bạn đưa trà mới, cháu có muốn uống cùng không?" Tôn Nhạc Dao nói.
"Không được, cháu buổi tối đi ra ngoài có chút việc." Hà Tứ Hải nói.
"Nếu như không tiện, liền giữ Đào Tử lại, dì sẽ chăm sóc tốt cho nàng."
"Không muốn, con muốn đi cùng ba ba." Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, nói.
"Không có chuyện gì, dẫn nàng đi cùng đi." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đào Tử.
"Con cũng muốn đi cùng ông chủ." Huyên Huyên vung vẩy quả đấm nhỏ.
"Hi hi… Con cũng muốn cùng đi."
"Không phải đã nói rồi sao, tối hôm nay hai người các con phải ở lại với bọn mẹ, mẹ làm đồ ăn ngon cho các con.” Chu Ngọc Quyên nói.
"Đồ ăn ngon?"
Huyên Huyên nghe vậy thì có chút do dự.
"Hi hi… ra ngoài cùng ông chủ có thật nhiều đồ ăn ngon nha."
Đúng rồi, Huyên Huyên nghe vậy ánh mắt liền sáng lên.
"Không được là không được, nhanh trở lại một chút." Tôn Nhạc Dao lôi kéo Huyên Huyên, trực tiếp kéo nàng trở lại.
"Mẹ…"
"Gọi mẹ cũng không được."
"Chị?"
"Xì xì, gọi gì cũng không được, tối hôm nay phải ở nhà, buổi trưa đã ăn nhiều như vậy..."
Uyển Uyển nhìn về phía mẹ mình bên cạnh.
Chu Ngọc Quyên mỉm cười nhìn nàng.
"Hia… Hia… Mẹ, con không đi, con muốn ăn cơm mẹ làm, con có phải là rất ngoan hay không?"
"Đúng, con ngoan nhất." Chu Ngọc Quyên sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi kéo Uyển Uyển đi vào phòng.
"Đi thôi."
Hà Tứ Hải xoay người đóng cửa lại, ôm Đào Tử vào thang máy.
"Ba ba, chúng ta đi đâu thế?" Đào Tử ôm cổ Hà Tứ Hải, hỏi.
"Chú La mời chúng ta ăn cơm, nơi nào ba cũng không rõ lắm, nhưng mà nhất định đều là đồ ăn ngon."
"Chú La?"
Đào Tử suy nghĩ một chút, mới nhớ tới La Hoan.
"Con buổi trưa ăn cái gì rồi?" Hà Tứ Hải sờ bụng nhỏ của nàng rồi hỏi.
"Thịt." Đào Tử trả lời rất đơn giản.
" y... Còn gì nữa không?"
"Đồ ăn."
Đào Tử nói tới đồ ăn, chính là chỉ rau dưa.
Được rồi, trên thế giới này chỉ có hai loại món ăn, món ăn mặn và thức ăn chay, trả lời không sai.
"Chỗ này, chỗ này…" Mới vừa ra khỏi cửa, đã gặp La Hoan mở cửa xe, hoan hô nhảy nhót, hẳn là đã chờ không lâu.
Hắn ngày hôm nay lái một chiếc xe đua mui trần màu trắng.
Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi tới.
"Chờ lâu lắm rồi sao?"
"Không có, tôi cũng vừa tới."
Hà Tứ Hải biết hắn chắc chắn không phải vừa tới, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Mà là trực tiếp đặt Đào Tử lên trên xe.
Đào Tử tò mò nhìn bốn phía, nàng vẫn là lần đầu tiên ngồi xe thể thao như vậy.
Chiếc Roller coaster còn rất lớn.
------
Dịch: MBMH Translate