Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1306 - Chương 1306: Làm Khách.

Chương 1306: Làm Khách. Chương 1306: Làm Khách.

Đào Tử và ba ba ngồi "Roller coaster" của chú La, một đường bay nhanh.

"Oa oa oa..." Đào Tử đón gió, há to miệng.

"Con làm thế?"

"Con đang uống gió."

"Cẩn thận lạnh bụng." Hà Tứ Hải che miệng nhỏ của nàng lại.

La Hoan liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, lái chậm lại.

Thời gian chạng vạng, khung cảnh đường cái men theo hồ vô cùng đẹp…

Ánh mặt trời màu quýt chiếu xuống mặt hồ tạo thành từng đợt sóng nước lấp loáng tựa như là ánh kim.

Chim nhỏ bay lượn trên không trung, khi thì lên cao, khi thì đáp xuống.

Vườn hoa ven đường nở đầy hoa tươi một đường dẫn tới phương xa.

Ngọn cây hai bên nhẹ nhàng đung đưa ở dưới gió nhẹ, lá cây va chạm, phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.

Một con mèo nhỏ ven đường nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy xe cộ bay vút qua.

Nó dựng lông cong lưng, chớp mắt đã tiến vào trong bụi cỏ rồi biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại vài tiếng meo meo.

Ngọn tóc của Đào Tử bị làn gió nghịch ngợm cuốn bay, khiến cho mái tóc của nàng rối tung.

Nàng dùng tay nhỏ nhẹ nhàng lau một cái, không biết là đang xoa ngọn tóc, hay là đang xoa ngọn gió nghịch ngợm.

Chân nhỏ lúc lắc vui vẻ, hiển nhiên tâm tình của nàng rất tốt.

"Chú La, chúng ta đi nơi nào ăn cơm thế?"

"Đi nhà ăn Đỗ Phủ." La Hoan nói.

"Đỗ... Đỗ..."

"Đỗ phủ."

"Đó là nơi nào, có rất nhiều đồ ăn ngon sao?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Đương nhiên, ngày hôm nay vì chiêu đãi các người mà bếp trưởng bọn họ còn tự mình ra tay." La Hoan cười nói.

Đào Tử nghe vậy thì hoan hô một tiếng.

"Đỗ phủ này có quan hệ gì với Đỗ Thiến Thiến?"

"Chính là nhà các nàng mở."

Hai người nói chuyện, xe đi dọc theo đường sông tới trung tâm thành phố, Đào Tử không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Sau đó liền thấy La Hoan đạp cần ga lên cầu vượt.

Đào Tử cao hứng mà cười lên, nàng cho rằng "Roller coaster" bắt đầu đi lên.

Cái tên Đỗ phủ nghe rất đại khí, thực ra cũng không phải là rất lớn, nhưng mà lại rất tinh xảo.

Cách trang hoàng tương tự với các đại viện, vừa vào cửa đập vào mắt chính là một bức tường rất tinh xảo.

Sau khi đi qua bức tường có thể nhìn thấy một hoa viên to lớn.

Hai bên là hành lang uốn khúc thật dài, trên hành lang uốn khúc có bàn ghế, có thể uống trà ăn cơm, men theo dưới trần có treo từng chiếc chiếc đèn lồng màu đỏ, lúc này thời gian còn sớm, thế nhưng tất cả đều được thắp sáng.

Mà mặt trái bức tường dĩ nhiên là một vũ đài nhỏ, phía trên có bày đàn tranh, tỳ bà … đều là một ít đạo cụ biểu diễn truyền thống.

"Hoàn cảnh nơi này đúng là không tồi nha." Hà Tứ Hải đánh giá bốn phía rồi nói.

"Đúng vậy, Đỗ phủ là làm ăn vốn riêng, quy định hội viên, người đến bình thường đều là người có thân phận, rất nhiều người yêu thích tới đây để uống trà nói chuyện làm ăn." La Hoan nói.

Lúc này hai người đi ra từ trong ngã rẽ của hoa viên.

Chính là Phạm Hồng Ba và Đỗ Thiến Thiến.

Vẻ mặt Phạm Hồng Ba hồng hào, tinh thần sáng láng.

Mà Đỗ Thiến Thiến thì tinh tế hơn lúc làm quỷ một chút, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Cho nên Phạm Hồng Ba luôn đỡ nàng.

"Tiếp dẫn đại nhân."

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Đỗ Thiến Thiến vội vàng bắt chuyện.

Nhìn dáng vẻ dường như không có hoạt bát như lúc làm quỷ.

Chuyện này có thể lý giải, dù sao nàng hôn mê nằm trên giường nhiều năm, cho dù có người tỉ mỉ chăm sóc, cũng chống đỡ không nổi việc thân thể suy yếu.

Hiện tại cho dù lành bệnh, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn trong lúc nhất thời thì cũng còn cần một ít thời gian để điều dưỡng.

"Cảm giác thế nào rồi?"

"Cảm giác rất tốt, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân."

Đỗ Thiến Thiến tránh thoát tay Phạm Hồng Ba, lấy này chứng minh nàng không hề suy yếu như tưởng tượng.

Thực ra mảnh lá cây kia của Hà Tứ Hải không chỉ chữa trị cho Đỗ Thiến Thiến, mà còn có thể tiến hành điều chỉnh đối với thân thể của nàng.

"Xin chào." Nàng vẫy vẫy tay với Đào Tử.

Đào Tử liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, cũng vẫy tay lại với nàng.

"Đây là…?"

"Con gái của tôi Đào Tử." Hà Tứ Hải giới thiệu.

Phạm Hồng Ba và Đỗ Thiến Thiến nghe vậy trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì Hà Tứ Hải nhìn còn rất trẻ, nhưng mà nghĩ đến hắn cũng không phải người bình thường liền thấy thoải mái, có lẽ chỉ là nhìn còn trẻ mà thôi.

"Chúng ta đi vào rồi nói chuyện đi." Phạm Hồng Ba nhỏ giọng nói.

"Đúng, chúng ta đi vào ngồi đi." Đỗ Thiến Thiến vội vàng nói.

Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn mà liếc mắt nhìn hai người.

Lẽ ra trong hai người, hẳn nên là người thành thục thận trọng như Phạm Hồng Ba đứng ra làm chủ, nhưng trên thực tế lại ngược lại. Phạm Hồng Ba từ đầu đến cuối đều là mỉm cười, đứng ở một bên lẳng lặng nghe.

"Thực ra ngày hôm nay ngoại trừ tôi muốn cảm ơn ngài ra thì ba mẹ tôi cũng muốn thật cảm ơn ngài. Người xuống bếp ngày hôm nay chính là cha tôi, hắn đã rất nhiều năm không xuống bếp nấu ăn rồi..."

Đỗ Thiến Thiến vừa đi vào trong vừa chậm rãi giới thiệu.

"Tôi không với bọn họ về thân phận của ngài, chỉ nói là ngài là một vị kỳ nhân."

Đại khái là sợ Hà Tứ Hải không cao hứng, Phạm Hồng Ba ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích một câu.

Lúc này một người phụ nữ mặc sườn xám đi tới, thân thể đẫy đà.

"Tiểu Thiến, hai vị này chính là khách ngày hôm nay sao?"

"Đúng, đây là mẹ tôi, Cung Phương Thụy." Đỗ Thiến Thiến vội vàng giới thiệu cho Hà Tứ Hải.

"Hà tiên sinh, cảm ơn cậu đã chữa trị cho tiểu Thiến nhà chúng tôi, đây thật sự là... Đúng là..."

"Mẹ, vẫn nên để khách ngồi xuống rồi từ từ nói đi."

"Ai, con nhìn mẹ này, miệng đần, cũng không biết nói, nhanh ngồi..." Cung Phương Thụy vừa châm trà, vừa nhiệt tình chào mời.

Hà Tứ Hải nhìn quanh bốn phía một chút, lúc này bọn họ đang ngồi ở chính đường, vừa vặn thu toàn bộ sân vào đáy mắt. Nhưng mà một Đỗ phủ to lớn như này lại không có một khách hàng nào, chắc hẳn hôm nay đã đóng cửa ngừng kinh doanh vì để chiêu đãi bọn hắn.

Cha của Đỗ Thiến Thiến rất nhanh cũng đi ra, cũng không phải là dáng vẻ bụng to cổ thô như trong tưởng tượng, người còn được cho là thanh tú.

"Ba thế hệ nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là tiểu Thiến, từ nhỏ đến lớn, thực sự là nâng ở trong lòng bàn tay, cũng không ngờ tới lại bị loại bệnh này. Tôi cùng với nàng mẹ đều cảm thấy chẳng khác gì là trời sụp cả…"

Ba Đỗ Thiến Thiến nắm tay Hà Tứ Hải, nói cảm ơn rất nhiều.

Đỗ Thiến Thiến lại ở một bên im lặng không nói, bởi vì nàng biết thời gian của mình cũng không nhiều, hai năm sau, nàng cuối cùng vẫn phải.

Cha mẹ nhất định sẽ càng thêm thương tâm, nhưng nàng cũng không hối hận, có thể gặp được Phạm Hồng Ba, nàng không hối hận đi đến kiếp sau trước một lần.

Lúc này có một bàn tay đưa qua từ bên cạnh, đặt trên mu bàn tay của nàng.

Hai người nhìn nhau rồi cười.

"Chúng tôi vẫn đúng là ít khi quan tâm đến tiểu Thiến, cũng không biết nàng có bạn trai từ lúc nào, cũng may mà Hồng Bà quen biết được đại sư ngài, nếu không..."

Khá lắm, bọn họ đúng thật là biết bịa chuyện.

"Chúng tôi cũng không chuẩn bị gì, cái này là cho đứa nhỏ." Cung Phương Thụy cầm một cái hồng bao, nhất định phải cho Đào Tử.

Hà Tứ Hải không từ chối, để Đào Tử nhận.

Nói thực sự, Hà Tứ Hải lý giải sự nhiệt tình của bọn họ, nhưng lại không quá yêu thích, hắn yêu thích thanh tĩnh.

Nếu không phải là vì cho La Hoan một chút mặt mũi, ngày hôm nay hắn đã không đến rồi.

Nhưng mà sau khi món ăn được đưa lên, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay đi một chuyến vẫn là không uổng công, quán cơm vốn riêng quả nhiên có chỗ độc đáo của nó.

Đặc biệt là Đào Tử, ăn đến có chút quá no, hai tay xoa bụng nhỏ, một mặt thỏa mãn.

Cung Phương Thụy lên sân khấu đánh một khúc đàn cổ, kể cho bọn họ một đoạn chuyện xưa.

Quả nhiên ăn cơm như vậy đặc biệt có bầu không khí, rất có cách điệu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment