Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1307 - Chương 1307: Thiên Phú Buôn Bán.

Chương 1307: Thiên Phú Buôn Bán. Chương 1307: Thiên Phú Buôn Bán.

"Đúng rồi, tôi còn có chút việc muốn tìm anh giúp đỡ."

Sau khi ăn no, lúc chuẩn bị rời đi, Hà Tứ Hải đột nhiên nhớ tới.

"Chuyện gì, anh cứ việc nói, gần đây tôi đang nhàn đến hoảng, vừa vặn tìm chút chuyện làm."

"Tôi cần một nhóm sách, là loại tương đối toàn diện, bao gồm cả loại cơ bản nhất, cần tất cả các loại."

"Sách? Muốn những thứ này làm gì? Anh mở thư viện à?" La Hoan có chút ngạc nhiên hỏi.

Sau đó phản ứng lại, cười nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, yên tâm đi, cứ giao việc này cho tôi, đơn giản cực kì."

"Không có cái gì không thể nói, lần trước anh cũng đi qua rồi. Chủ yếu là đặt ở bên trong Ngũ Phương, bên trong cần một ít sách vở..."

La Hoan nghe vậy có chút bừng tỉnh, hóa ra là cho quỷ xem.

"Không phiền phức chứ?"

"Không phiền phức."

"Đến lúc đó xem tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho anh."

"Nói chuyện như vậy cũng quá khách sáo rồi, nói thật với anh, tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi hàng năm đều có hoạt động quyên tặng sách báo, cho nên có hợp tác lâu dài với thư viện. Do đó, chuyện này rất đơn giản, bảo đảm sẽ sắp xếp ổn thỏa cho anh." La Hoan vỗ ngực nói.

Trên thực tế mặc dù tính cách của La Hoan có chút nóng vội, nhưng làm việc vẫn khiến cho người thấy yên lòng. Hắn nói không thành vấn đề, hẳn là thật sự không thành vấn đề.

"Nếu như vậy, chúng ta cũng trở về thôi." Hà Tứ Hải đứng lên nói.

Một tay Đào Tử cầm một quả đào lớn, trượt xuống từ trên ghế.

Đây là đồ ngọt sau khi ăn xong, Đào Tử đặc biệt cầm trở lại cho Huyên Huyên và Uyển Uyển ăn.

"Các người đi như vậy sao?" Đỗ Thiến Thiến đứng lên, nói.

"Ăn uống no đủ, không đi còn ở lại chỗ này làm gì?" Hà Tứ Hải cười nói.

Hắn đưa tay ôm Đào Tử lên.

"Chờ một chút, ngài mang những thứ đồ này về đi." Lúc này, mẹ của Đỗ Thiến Thiến mang theo một vài thứ đi tới.

"Ăn cơm rồi, đồ vật thì thôi đi." Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi ra ngoài.

Mẹ của Đỗ Thiến Thiến còn muốn nói, Phạm Hồng Ba bên cạnh ra hiệu cho Đỗ Thiến Thiến, để nàng kéo mẹ của nàng lại.

"Đi rồi sao, không ngồi thêm một hồi?" Cha của Đỗ Thiến Thiến cũng vội vàng đi ra đưa tiễn.

"Không được."

"Vậy lần sau rảnh rỗi thì lại đây chơi, đến lúc đó nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ xuống bếp." Cha của Đỗ Thiến Thiến vội vàng nói.

"Được đó, đến lúc đó đành làm phiền rồi."

Hà Tứ Hải vừa nói, vừa ôm Đào Tử đi ra ngoài.

La Hoan vội vàng tiến lên, mở cửa xe ra cho hắn.

Cha của Đỗ Thiến Thiến nhìn ở trong lòng, không khỏi nghĩ thầm. Hắn không hiểu Hà Tứ Hải, nhưng hiểu rõ La Hoan, trước đây hắn đã từng thấy, biết hắn là đại thiếu gia của tập đoàn Thiên Hợp.

Nhưng hiện tại thấy dáng vẻ cung kính kia của hắn, không khỏi cảm thấy tò mò đối với thân phận của Hà Tứ Hải.

Nhưng mà trên mặt hắn lại không biểu hiện ra một chút khác thường nào, vẫn mỉm cười vẫy tay, mãi đến tận khí La Hoan lái xe rời đi, hắn mới xoay người lại.

Thời tiết buổi tối có chút lạnh, cho nên nửa đường La Hoan đã hạ phần trên xe xuống.

Đào Tử rất kinh ngạc.

"Hóa ra là xe sao?"

" y… Nếu không cháu cho rằng là gì đây?" La Hoan cười hỏi.

"Roller coaster." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Ha ha, đúng, đây là Roller coaster cực lớn, nhưng mà Roller coaster cũng là xe mà."

Đào Tử nghe vậy thoáng suy tư, cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý.

"Nhưng mà, sao cháu cầm hai quả đào này mà không ăn vậy. Nếu như cháu thích ăn, chú mua cho cháu có được hay không?" La Hoan liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu rồi nói.

Đào Tử lại lắc lắc đầu.

"Đây là cho Huyên Huyên và Uyển Uyển nha." Nàng giơ hai quả đào, có chút hưng phấn nói.

"Nhưng mà nói tới đào, đào bên trấn Đào Hoa hẳn là cũng sắp chín rồi đúng chứ?"

"Đúng, tôi nghe Ninh Đào Hoa nói, đào bên trấn các nàng cực kỳ ngon, đến lúc đó bảo nàng gửi cho chúng ta một ít."

"Trước đây đào ở chỗ các nàng ăn không hết, trên căn bản đều là rụng trên đất, chờ sau khi sửa đường, hẳn là có thể bán ra bên ngoài đúng chứ?"

"Đó là đương nhiên, tôi kiến nghị Ninh Đào Hoa quay video ngắn phát trực tiếp, với giá trị nhan sắc kia của nàng chắc chắn sẽ hot, đến lúc đó muốn mang hàng, bán đào còn không dễ dàng."

"Làm sao, nàng không muốn?" Hà Tứ Hải đoán được suy nghĩ của Ninh Đào Hoa.

"Đúng vậy, nói thế nào đều nói không thông. Nhưng mà tôi chuẩn bị thành lập một công ty quản lý, tìm những người địa phương ký kết, cảnh sắc trấn Đào Hoa đẹp, người đẹp, trang phục cũng rất có đặc sắc, đến lúc đó chẳng những có thể tuyên truyền cho trấn Đào Hoa mà còn có thể nâng lên đến một, hai cái, cũng có thể mang hàng, cống hiến cho quên nhà bọn họ..."

Khá lắm, quả nhiên là con trai của La Thiên Chí, rất có đầu óc làm ăn đầu.

Hắn không thiếu tiền, hiện tại lại có sẵn có tài nguyên, chỉ cần hơi hoạt động một hồi, làm mấy chuyện để lưu lượng lớn mang hàng phát sóng hẳn là không khó.

"Anh cảm thấy những ý nghĩ này của tôi thế nào?" Cuối cùng La Hoan hỏi.

"Ý nghĩ rất tốt, tôi cảm thấy lẽ ra có thể thành." Hà Tứ Hải cảm thấy đúng là phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Nhưng mà hắn rất nhanh đã phản ứng lại.

"Anh nói với tôi nhiều như vậy, không phải là muốn để tôi khuyên nhủ Đào Hoa giúp anh đó chứ?"

"Liền biết không gạt được anh mà." La Hoan cợt nhả nói.

"Được thôi, tôi sẽ nói với nàng giúp anh, thế nhưng nàng có nguyện ý hay không thì còn phải xem bản thân nàng."

"Được thôi, chỉ cần anh nói, nàng nhất định sẽ đồng ý." La Hoan vui vẻ nói.

Lấy dáng vẻ và khí chất của Ninh Đào Hoa, nổi tiếng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của La Hoan, Hà Tứ Hải không biết nói cái gì cho phải.

Chờ về đến nhà, thời gian còn sớm, đi ra từ trong thang máy còn có thể nghe thấy tiếng phim hoạt hình truyền đến từ trong nhà Tôn Nhạc Dao.

"Huyên Huyên và Uyển Uyển còn chưa ngủ." Đào Tử vui mừng nói.

Đang nói chuyện thì cửa bị mở ra, hai cái đầu nhỏ đưa ra ngoài.

"Hi hi…"

"Đào Tử, em đã về rồi, trong tay em cầm cái gì đó?"

"Khà khà, là đào, có phải là rất lớn hay không?"

"Đúng, rất lớn, có phải là cho chị ăn không." Huyên Huyên trực tiếp nói.

Ở trong ánh mắt chờ mong của nàng, Đào Tử cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp đưa đào trong tay mình cho nàng, sau đó đưa quả còn lại cho Uyển Uyển.

Huyên Huyên nhìn quả đào trong tay một chút, lại nhìn của Uyển Uyển một chút, lặng lẽ ra dấu một hồi, thật giống như lớn một chút, thế là lập tức vui vẻ, ôm lấy đào liền gặm.

"Chị muốn gặm Đào Tử."

"Hi hi… Chị cắn Đào Tử."

...

Hai đứa nhóc đúng là nghịch ngợm, ăn một miếng lại nói một câu.

"Tứ Hải, cháu đã về rồi?" Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên xuất hiện tại cửa.

"Đúng vậy, các người ăn chưa?"

"Ăn rồi, ngày hôm nay mẹ em và mẹ Uyển Uyển cùng nhau nấu cơm nha, thật nhiều đồ ăn ngon." Huyên Huyên lập tức giành trả lời trước.

"Em cũng ăn thật nhiều đồ ăn ngon." Đào Tử vỗ vỗ bụng nhỏ phình to của mình.

Huyên Huyên nghe vậy lập tức đụng lên, ngửi ngửi ở trên người Đào Tử một hồi.

"Con là chó sao?" Tôn Nhạc Dao cười nói, chuẩn bị kéo nàng lại.

Lúc này Huyên Huyên đột nhiên nói: "Em mở miệng ra, cho chị nhìn một chút."

Nói xong liền muốn đẩy miệng Đào Tử ra.

Tôn Nhạc Dao đúng là dở khóc dở cười, "Nào có đứa nhỏ nào như con vậy? Con còn có thể nhìn thấy đồ trong bụng của nàng từ trong miệng hay sao?"

"Con có thể ngửi được, Đào Tử ngày hôm nay có ăn thịt kho tàu nha."

"Em còn có thể ngửi ra được sao?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

Thịt kho tàu Đỗ phủ là món ăn đặc sắc của quán, ngày hôm nay đương nhiên là không thể thiếu được, Đào Tử lập tức ăn hai miếng lớn.

"Mọi người nhìn xem, nơi này còn có mùi thịt kho tàu."

Huyên Huyên chỉ vào một vết bẩn nhỏ trước ngực Đào Tử, hẳn là vương ra lúc ăn thịt.

Khá lắm, bình thường nhìn nàng đần đần, thì ra tất cả thông minh tài trí đều nằm ở phía trên này rồi.

Tôn Nhạc Dao vừa cao hứng lại có chút ngượng ngùng mà kéo con gái về.

Sau đó nói với Hà Tứ Hải: "Đúng rồi, Tứ Hải, Vãn Chiếu nói đêm nay không trở lại, dì có chút không yên lòng. Nàng bây giờ đang mang thai, nếu không cháu đi đón nàng về có được không?"

"Chuyện này..."

"Để dì gọi điện thoại nói với nàng."

Hà Tứ Hải ngẫm lại cũng đúng, thế là gật gật đầu.

"Đào Tử đi chơi với mấy người Huyên Huyên một hồi đi." Tôn Nhạc Dao lại kéo Đào Tử tới.

Thấy thế, Hà Tứ Hải cũng chỉ có thể xoay người xuống lầu một lần nữa, lái xe đi đón Lưu Vãn Chiếu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment