Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1309 - Chương 1309: Bạn Của Anh Rất Ít.

Chương 1309: Bạn Của Anh Rất Ít. Chương 1309: Bạn Của Anh Rất Ít.

"Hừm, anh đến dưới lầu rồi, em trực tiếp xuống đi."

Hà Tứ Hải lái xe tới đến dưới khách sạn của mấy người Tưởng Như Song rồi gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu.

"Hơi chờ một chút, lập tức tới ngay."

Lưu Vãn Chiếu nói xong cúp điện thoại, sau đó nói với ba người: "Các chị em, tạm biệt nha, tớ phải đi về rồi."

"Gặp sắc quên nghĩa."

"Trọng sắc khinh bạn."

"Cái kia... Cái kia đứng núi này trông núi nọ..."

Ba người một người khinh bỉ một câu.

"Các cậu nói thế nào cũng được, tớ đi đây, sáng mai, tớ sẽ lại đây gọi các cậu dậy."

Lưu Vãn Chiếu dương dương tự đắc, bất kể các nàng nói thế nào đều chứng tỏ các nàng đang ghen tị với mình.

"Không cần, về nhà cho chó nhỏ nhà cậu ăn no đi."

"Ngày mai còn có thể thức dậy? Xem ra không được à nha."

"Có được hay không, không được thì để chị đây giúp cho."

Nhìn các nàng càng nói càng kỳ cục, da mặt mỏng như Lưu Vãn Chiếu chỉ biết chạy trối chết.

Chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng cười "Càn rỡ" của các nàng.

"Em đây là làm sao rồi? Mặt đỏ như thế?" Hà Tứ Hải thấy Lưu Vãn Chiếu lên xe với hai gò má đỏ ửng, không khỏi tò mò hỏi.

"Mấy người các nàng nói chuyện không đâu, thật đúng là…"

Lưu Vãn Chiếu thầm thì trong miệng, sau đó nở nụ cười.

"Tỉnh cảm của em và các nàng thật là tốt." Hà Tứ Hải vừa nổ máy vừa nói.

"Đó là đương nhiên, chúng em chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Em hiểu rất rõ các nàng là hạng người gì, các nàng cũng rất rõ ràng em là hạng người gì."

"Vậy lúc em kết hôn, có định mời các nàng làm phù dâu hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đương nhiên, chúng em ngày hôm nay đã nói chuyện này rồi, nhưng mà Phùng Nhã Thiến không được."

"Ồ, vì sao?"

"Bởi vì nàng đã kết hôn rồi."

"Còn phải chú ý như vậy sao?"

"Dựa theo phong tục tập quán thì hẳn là như vậy, nhưng mà hiện tại rất nhiều người đều không chú ý đến những thứ này nữa rồi."

"Anh cũng cảm thấy không cần thiết."

"Em cũng cho là như vậy, thế nhưng Phùng Nhã Thiến cảm thấy như vậy sẽ không may mắn. Nàng cũng không muốn gây ra chuyện gì không may trong ngày đại hỉ."

Lo lắng của Phùng Nhã Thiến là đúng, nếu như hôn lễ thuận lợi thì đương nhiên không thành vấn đề. Nếu như giữa đường xảy ra sự cố gì sẽ có thể trách đến trên người nàng, đến lúc đó đúng là xuất lực không lấy lòng.

"Vậy thì phải mời thêm mấy người nữa."

"Hừm, La Vũ Dương, không biết Ninh Đào Hoa có rảnh rỗi hay không, anh có thể hỏi nàng giúp em một chút được không? Mặt khác tiểu Lộc và Tú Ảnh cũng không có vấn đề."

Thực ra Lưu Vãn Chiếu vốn định tính cả Đinh Mẫn, nhưng nàng cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Biết rõ Đinh Mẫn có chút tình cảm đối với Hà Tứ Hải, còn mời nàng làm phù dâu, có chút cảm giác tiểu nhân đắc chí.

"Như vậy đã có sáu người rồi, vậy anh cũng phải mời sáu phù rể sao?" Hà Tứ Hải có chút đau đầu.

"Đúng vậy, anh suy nghĩ một chút xem cần mời người nào đi."

Hà Tứ Hải tính toán một chút, La Hoan có thể tính một người, Phạm Hồng Ba hẳn là cũng sẽ không từ chối, Lâm Trạch Vũ hẳn là cũng không thành vấn đề.

Sau đó...

Hắn phát hiện bằng hữu của mình thật sự rất ít.

Thế là hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta tổ chức hôn lễ theo kiểu Trung Quốc truyền thống, thật giống như không cần phù dâu."

Lưu Vãn Chiếu: →_→

"Được rồi, vậy anh suy nghĩ thêm." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Có mấy người thì tính mấy người đi, hơn nữa lại không quy định số lượng phù dâu và phù rể phải bằng nhau." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Ngày mai anh hỏi một mẹ của Uyển Uyển một chút, nàng phụ trách hôn lễ của chúng ta, có một số việc anh cũng phải thương lượng với nàng một chút."

“Em cũng đi cùng với anh." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không cần."

"Vì sao?" Lưu Vãn Chiếu bất mãn mà dẩu miệng.

"Bởi vì anh muốn cho em một chút bất ngờ, bây giờ em mà tham gia vào toàn bộ quá trình thì nào còn bất ngờ gì nữa?"

"Được, vậy đều nghe anh."

"Như này là được rồi, em không cần làm gì cả, ra người là được."

"Cái gì gọi là ra người? Thật không êm tai." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.

Hai người một đường cười cười nói nói, rất nhanh đã trở lại tiểu khu.

“Mấy người Tưởng Như Song lúc nào thì về Hạ Kinh?"

"Đêm mai, đi xe lửa."

"Vậy các em ngày mai chuẩn bị đi đâu?"

"Đi công viên gần đây đi, Hợp Châu hình như không có nơi nào tốt để đi cả." Lưu Vãn Chiếu cũng rất là bất đắc dĩ.

"Nếu không dẫn các nàng đi dạo trấn hồ Kim Hoa Hồ đi?" Hà Tứ Hải đề nghị.

"Cũng được, nhưng mà các nàng hi vọng có thể xem nhà mới của em →_→ "

"Không được, là em muốn xem thì đúng hơn?" Hà Tứ Hải cười hỏi.

"Không được thì thôi." Lưu Vãn Chiếu hầm hừ đi về phía trước.

Hà Tứ Hải cười cười không lên tiếng, yên lặng theo sau lưng, Lưu Vãn Chiếu thấy trò vặt của mình vô dụng, lại chạy về kéo cánh tay Hà Tứ Hải.

"Hì hì..."

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nàng.

Mỗi lần đi cùng với Hà Tứ Hải, đều giống như nàng mới là người nhỏ tuổi hơn.

"Tối hôm nay mẹ Uyển Uyển và Uyển Uyển ăn cơm ở nhà các em, cũng không biết đã trở về hay chưa." Lúc lên lầu, Hà Tứ Hải nói.

"Cũng sắp mười giờ rồi, hẳn là nên về rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, bọn họ đi ra ngoài, sau đó liền nghe thấy: "Chạm, bảng trắng..."

" y…" Hai người hai mặt nhìn nhau.

Mở cửa, quả nhiên Chu Ngọc Quyên, Tôn Nhạc Dao, Lưu Trung Mưu cộng với Lâm Kiến Xuân đang vây quanh và cùng chơi mạt chược.

Mà ba nhóc con thì ngồi xếp hàng ở trên ghế sô pha, nhìn phim hoạt hình không chớp mắt.

"Tứ Hải, Vãn Chiếu về rồi sao?"

Nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, bọn họ ngẩng đầu lên bắt chuyện một tiếng rồi tiếp tục chơi mạt chược.

"Mẹ, sao các người lại đột nhiên nhớ tới chơi mạt chược thế?" Lưu Vãn Chiếu đi tới hỏi.

"Nhàn rỗi không có chuyện gì, vừa lúc ba của Uyển Uyển tan tầm trở về, bốn người tập hợp một bàn. Đúng rồi, trong phòng bếp có canh mẹ hầm cho con đó, con đi lấy mà uống đi."

Huyên Huyên vốn đang ngồi xem chăm chú trên ghế sô pha nghe vậy liền xoay đầu lại.

Sau đó cái mông nhỏ sượt sượt trên ghế, sượt đến bên cạnh rồi trượt xuống.

"Chị, chị đã về rồi." Nàng nhiệt tình tiến lên đón.

Nói xong nàng lại có chút không muốn mà quay đầu lại liếc mắt nhìn ti vi.

"Đúng vậy, em có phải là mệt rồi hay không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Em không mệt một chút nào." Huyên Huyên nói xong còn cố gắng trợn trừng mắt.

"Em đi xem phim hoạt hình trước, đợi lát nữa chị sẽ rửa ráy giúp em."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, xoay người đi vào nhà bếp.

"Em hiện tại không muốn xem nữa." Huyên Huyên đi theo sau nàng cùng vào nhà bếp.

"Em theo chị làm gì?"

"Em đã một ngày chưa thấy chị rồi, em rất nhớ chị nha."

"Đúng là biết vuốt mông ngựa." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ.

Hà Tứ Hải đi tới ngồi xuống bên người Đào Tử.

"Nhìn xem, tóc con đều bết hết cả rồi, buổi tối nhất định là chơi quá vui rồi đúng không? Chúng ta trở lại tắm rửa đi?"

"Chờ chú dì đánh xong vòng nay thì chúng ta cũng kết thúc thôi." Lưu Trung Mưu nghe vậy liền nói một câu.

"Không muốn." Đào Tử vẫy vẫy tay nhỏ, không hề liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, để hắn không nên quấy rầy mình xem ti vi.

Mà lúc này trong nhà bếp, Huyên Huyên cố gắng nhón mũi chân, nhìn về phía bát canh gà của Lưu Vãn Chiếu.

"Chị, chị đang làm gì thế?"

Nàng đây là biết rõ còn hỏi.

"Chị đang hầm canh gà, em có muốn uống không?" Lưu Vãn Chiếu cười hỏi.

Huyên Huyên nghe vậy lập tức gật đầu giống như là gà con mổ thóc.

"Các em buổi tối không có uống canh gà sao?"

"Không có, mẹ của Uyển Uyển nói, canh gà phải nấu thời gian dài thì uống mới ngon, lúc bọn em ăn cơm vẫn còn chưa nấu xong nữa."

"Vậy được rồi, chị sẽ cho em một cái đùi gà lớn."

"Khà khà, chị, chị thật là tốt." Huyên Huyên cao hứng, miệng cười đến tận mang tai.

"Cho em đồ ăn đều là tốt sao?"

"Đó là đương nhiên, chỉ có người yêu em thì mới sẽ cho em đồ ăn ngon nha, nếu không đều sẽ đòi tiền."

Khá lắm, còn hiểu được những thứ đó, hơn nữa nói nghe đúng là còn có chút đạo lý.

Người muốn sống trên thế giới này đều có thể tóm gọn trong hai chữ ăn mặc, người có thể cung cấp miễn phí những thứ này, khẳng định đều là người yêu ngươi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment