Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1310 - Chương 1310: Bạn Gái.

Chương 1310: Bạn Gái. Chương 1310: Bạn Gái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Vãn Chiếu sang bên nhà Hà Tứ Hải.

"Đào Tử còn đang ngủ sao?"

"Hừm, nàng tối hôm qua ngủ trễ, để cho nàng ngủ thêm một lát đi."

"Em thì sao? Sao lại thức dậy sớm như vậy?"

"Em đến khách sạn tìm mấy người tiểu Vân."

"Sớm như vậy? Không ăn cơm sáng sao?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

"Không ăn, trong khách sạn cung cấp bữa sáng mà. Em qua gọi các nàng dậy, nếu không còn không biết các nàng sẽ ngủ tới khi nào."

"Không đến nỗi đó chứ?"

"Đương nhiên là đến, đừng nhìn các nàng bên ngoài ngăn nắp xinh đẹp, nhưng trên thực tế người này còn lười hơn cả người kia."

"Vậy được rồi, vậy em lái xe chậm một chút..."

Hà Tứ Hải muốn chăm sóc Đào Tử, đương nhiên không thể đưa nàng đó.

"Được, vậy em đi đây." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Sau đó liền thấy Lưu Vãn Chiếu đứng bất động ở nơi đó.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

Lưu Vãn Chiếu dẩu miệng không lên tiếng.

Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, hoàn toàn không biết nàng bị làm sao rồi.

Ngay vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu kéo cổ của hắn qua, hôn bẹp một cái, sau đó muốn buông ra rời đi, nhưng lại bị Hà Tứ Hải ôm lấy không thể động đậy được.

Mãi đến khi hôn cho nàng sắp không thở nổi mới thả nàng ra.

"Thiếu chút là chết rồi." Lưu Vãn Chiếu đánh lồng ngực Hà Tứ Hải một hồi, vẻ mặt đầy hờn dỗi.

"Chết cũng không sao cả, chết rồi có thể viết một đoạn tình cảm giữa người và quỷ." Hà Tứ Hải cười nói.

Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái, sau đó vui vẻ đi ra ngoài.

Hà Tứ Hải xoay người đi vào nhà bếp.

Bận việc ở trong nhà bếp một hồi lâu, phía sau mới truyền tới một tiếng nho nhỏ.

"Ba ba, chúng ta sáng sớm hôm nay ăn cái gì vậy?"

"Mì gà." Hà Tứ Hải quay đầu lại, nói.

Tối ngày hôm qua Tôn Nhạc Dao cho Hà Tứ Hải nửa con gà và nửa phần canh.

Vừa lúc sáng sớm hôm nay sẽ nấu mì sợi và gà tưới dầu cho Đào Tử.

"Con thích ăn mì sợi, con còn muốn một cái trứng chần." Đào Tử mơ mơ màng màng nói.

"Biết rồi, đi thay quần áo đi."

"Vâng ạ."

Đào Tử nghe vậy liền xoay người vặn mông rời đi.

Nhưng mà chờ Hà Tứ Hải làm xong mì, đợi đến khi mì sắp nở ra rồi cũng chưa thấy Đào Tử đi ra từ gian phòng, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Hắn đi vào phòng, sau đó nhìn thấy một màn chọc cười.

Chỉ thấy Đào Tử nằm lỳ ở trên giường, trên tay còn cầm một cái quần, cứ như vậy mà ngủ.

"Tiểu nha đầu này." Hà Tứ Hải đi tới, ôm nhóc con lên.

"Ba ba." Nhóc con mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Tỉnh rồi sao." Hà Tứ Hải vừa nói, vừa mặc quần áo vào giúp nàng.

"Con còn nằm mơ nữa."

"Vậy sao, con nằm mơ thấy cái gì?"

"Con mơ thấy ba nói với con sáng nay ăn mì, con còn nói muốn một cái trứng chần."

"Ha ha, đây không phải nằm mơ, chúng ta sáng nay sẽ ăn mì và trứng gà." Hà Tứ Hải vừa cười vừa mặc quần áo cho nàng, nhóc con cuối cùng cũng coi như là tỉnh lại.

Đi tới phòng rửa mặt, Hà Tứ Hải chải đầu giúp nàng, phát hiện tóc của nàng đã rất dài.

Hắn buộc nàng cái tóc đuôi ngựa, lại chải tóc mái ngang, tuy rằng đơn giản, nhưng lại rất đáng yêu.

Lúc đi trên đường, tóc đuôi ngựa vung vẩy ở phía sau gáy, rất là đáng yêu.

Nhóc con còn thích làm đẹp, kẹp thêm một cái kẹp tóc nhỏ làm trang sức.

"Đào Tử nhà chúng ta là đại cô nương rồi." Hà Tứ Hải cảm thán.

Đào Tử nghe vậy vô cùng hài lòng, trẻ nhỏ luôn mong muốn lớn lên, lớn lên rồi lại hy vọng tuổi trẻ, đây đều là chuyện thường tình.

"Mì trứng gà đến rồi, nhưng mà có chút nở."

"Không sao, con cũng thích ăn nở, chỉ cần là ba ba làm thì con đều thích ăn." Đào Tử lớn tiếng nói.

Thực ra nhóc con cũng không quá chú ý lắm đến việc ăn cái gì.

"Đào Tử, chị tới rồi." Huyên Huyên cõng cặp sách nhỏ chạy tới.

Mỗi lần đều tới cửa lúc ăn cơm, thật sự là rất đúng giờ.

Đào Tử quay lưng về phía cửa, nghe vậy thì quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi quay đầu tiếp tục yên tĩnh ăn cơm.

Huyên Huyên cũng không ngại, trực tiếp bò lên trên ghế, sau đó nhìn lên trên bàn.

"Các người đang ăn cái gì thế?"

"Há, là mì sợi sao, còn có cái này là cái gì đây?" Nàng chỉ về phía gà rưới dầu trên bàn.

"Gà rưới dầu, em muốn ăn không?"

"Gà? Vậy em không ăn đâu."

Nhà nàng còn lại hơn nửa con gà, trên căn bản đều vào bụng của nàng, nàng đương nhiên không muốn ăn nữa rồi.

Nàng không ăn, cũng không xuống bàn, mà là đặt mông ngồi xuống, nằm nhoài trên bàn nhìn Đào Tử ăn.

"Chị làm gì?" Đào Tử bị nàng nhìn cho có chút không dễ chịu.

"Em ăn quá chậm, em nên ăn như vậy, cắm đũa vào, cuốn cuốn cuốn, sau đó a ô..."

Huyên Huyên vừa nói, vừa ra hiệu.

Đào Tử dựa theo nàng dạy, quả nhiên cuốn lên một đống lớn, ăn cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Huyên Huyên bày ra dáng vẻ mình rất là lợi hại.

"Hi hi… Em tới rồi."

Uyển Uyển lúc này cũng đi tới, trên tay còn cầm một cái bánh bao nhân thịt.

Là bánh bao nhân thịt chính tông, béo ngậy giao nhau, được ninh chậm trên lửa nhỏ cho đến khi nát, không cần cắt, chỉ dùng đũa đâm đâm thôi đã nát rồi.

Rồi sau đó kẹp nó vào bên trong bánh bao không nhân, dội nước canh lên, cắn vào một miếng, cảm giác xốp của bánh bao không nhân quyện với nước canh ngon và thịt mềm, đúng là cực kỳ mỹ vị.

Uyển Uyển đứng ở cửa, Huyên Huyên cũng đã ngửi được hương vị, mũi nhỏ ngửi ngửi, trượt xuống từ trên ghế rồi chạy tới.

Nàng tò mò hỏi: "Uyển Uyển, chị đang ăn cái gì thế?"

"Hia hia. . . Mẹ làm bánh bao nhân thịt."

Uyển Uyển nói xong còn đưa bánh bao nhân thịt trên tay đến trước mắt của nàng cho nàng nhìn một chút.

"Thịt?"

A... Huyên Huyên đã mở lớn miệng, chuẩn bị ăn một miếng.

Nhưng mà Uyển Uyển cũng đã rụt tay trở lại, bởi vì cũng không phải là cho nàng ăn nha.

Nàng tự mình cắn một cái, emmm... Thật là thơm.

Huyên Huyên nhìn với vẻ tha thiết chờ mong.

Nhìn Uyển Uyển ăn từng miếng từng miếng, nàng có chút hoảng rồi.

"Chị." Huyên Huyên hô.

Nghe Huyên Huyên gọi nàng là chị, Uyển Uyển giật mình một cái, đã bao lâu không gọi nàng là chị rồi, làm sao đột nhiên lại gọi thế.

"Làm… Làm gì?"

Nàng có chút bị ánh mắt nóng bỏng của Huyên Huyên dọa cho phát sợ.

"Em yêu chị nha." Huyên Huyên cười nói.

Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó nói: "Hia hia… Chị cũng yêu em, yêu ông chủ, yêu Đào Tử, yêu ba ba, yêu mẹ..."

Huyên Huyên: \-_-

"Chị có thể cho em ăn một miếng hay không?" Huyên Huyên trơ mặt ra hỏi.

Uyển Uyển nghe vậy, nhìn phần bánh bao không nhân còn lại trong tay một cái, sau đó nhét hết vào trong miệng.

Huyên Huyên: (ΩДΩ)o(╥﹏╥)o

"Chị, em không yêu chị nữa." Huyên Huyên oan ức nói.

"Hia hia… Không sao cả, chị yêu em nha."

"Yêu em cũng không cho em ăn một miếng." Huyên Huyên oan ức nói.

"Đó là bởi vì… Hia hia… Chỗ này của chị còn có hai cái, cái này cho em."

Thì ra Uyển Uyển ăn cái trên cùng bên trong hộp nhựa, hai cái còn lại ở bên dưới.

Uyển Uyển cho Huyên Huyên một cái, đưa cái còn lại cho Đào Tử, hẳn là Chu Ngọc Quyên đã thông báo trước.

Huyên Huyên lập tức phục sinh đầy máu, cũng không cảm thấy oan ức nữa rồi.

Nàng vừa ăn, vừa nói: "Chị, chị thật tốt, chị làm bạn trai của em đi."

Hà Tứ Hải: (⊙o⊙)...

"Hia hia.. chị là con gái." Uyển Uyển cười nói.

"Vậy thì làm bạn gái của em." Huyên Huyên nói.

Chuyện này… Trẻ nhỏ bây giờ đều hiểu những thứ này sao?

Hà Tứ Hải có chút lo lắng mà nhìn về phía Đào Tử.

"Ế?"

Trên mặt Đào Tử dính đầy nước mì, nhìn về phía hắn với vẻ mặt ngốc ngốc dễ thương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment