Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1311 - Chương 1311: Kế Hoạch Hôn Lễ

Chương 1311: Kế Hoạch Hôn Lễ Chương 1311: Kế Hoạch Hôn Lễ

Buổi sáng, Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ.

Sau đó dẫn Uyển Uyển về nhà cô bé.

Uyển Uyển hơi hoang mang, sao lại quay về rồi?

“hiahiahia ... Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”

“Mẹ đang nhớ con.”

Chu Ngọc Quyên thật biết cách ăn nói, khiến cô nhóc cười tít mắt.

“Dì Chu, hôm nay tôi đến đây để nói với dì chuyện về đám cưới.”

“Đám cưới à, tôi định tổ chức ở tòa nhà Khánh Hỷ, phong cảnh chỗ đó rất đẹp. Lần trước cậu cũng thấy rồi đấy, nếu có yêu cầu gì thì cứ nói, tôi có thể đổi…”

“Không phải không tốt, tôi có chỗ tổ chức rồi. Hay là tôi dẫn dì đi xem nhé?”

“Vậy được, ở đâu thế?” Chu Ngọc Quyên đứng dậy hỏi.

“Ở trên lầu.” Hà Tứ Hải nói.

“Hả?”

Chu Ngọc Quyên ngây người một chút, sau đó mới phản ứng lại.

“Ý cậu là Phượng Hoàng tập?”

“Vâng.”

Chu Ngọc Quyên từng đến Phượng Hoàng tập. Bây giờ nghĩ lại chỗ đó quả thật rất thích hợp, đám cưới tổ chức ở đó chắc chắn rất thú vị.

Nhưng sau khi lên lầu rồi tiến vào Phượng Hoàng tập, Chu Ngọc Quyên cảm thấy choáng ngợp.

Đây là Phượng Hoàng tập?

Chỉ thấy khoảng không rộng lớn, những ngọn núi nối dài vô tận, những tòa nhà sừng sững trên những đỉnh núi cao chót vót cùng những bậc thang quanh co uốn lượn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Đây mà là chợ gì chứ, dù nói là một thế giới hoàn chỉnh bà ấy cũng tin sái cổ ấy chứ.

Bà ấy nhìn lên cánh cửa cao vút, hai chữ “Ngũ Phương” sáng lấp lánh.

Khi đến dưới miều thở ở cổng thứ hai, cuối cùng bà ấy cũng tìm được cảm giác quen thuộc, sau đó nhìn thấy những cửa hàng quanh co dưới chân núi, đây chính xác là Phượng Hoàng tập rồi.

“Tôi tự mình bày biện, dì xem còn cần gì nữa không?”

“Được, không vấn đề gì.” Chu Ngọc Quyên đi về phía trước, cẩn thận nhìn khắp dọc đường đi.

Chỉ thấy cửa hàng hai bên đường đều dán chữ “Hỷ”, trên cửa treo lụa đỏ, trang trí rất đơn giản.

“Hehe, mẹ ơi...”

Lúc này, Uyển Uyển cưỡi trên lưng ngựa nhỏ đến bên cạnh bà ấy.

“Đi chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.”

Nhìn thấy cô bé chạy nhanh như vậy, Chu Ngọc Quyên liền dặn cô bé phải cẩn thận.

“Không đâu, ai da…”

Đang nói thì con ngựa nhỏ của Uyển Uyển ngã cắm đầu xuống đất.

“Uyển Uyển.”

Chu Ngọc Quyên sợ tái mặt, tim như muốn rớt ra ngoài.

Mà Hà Tứ Hải lại không biểu hiện gì, cô nhóc này nghịch ngợm thật đấy.

Quả nhiên, Uyển Uyển và con ngựa vốn ngã dưới đất bỗng biến mất không dấu vết.

“hiahiahia… Mẹ ơi, con ở đây nè, có phải con lợi hại lắm đúng không?” Uyển Uyển xuất hiện trước mặt đầy vẻ đắc ý.

“Rất lợi hại, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Chu Ngọc Quyên vẻ mặt nghiêm túc, vẫy tay với cô bé.

“hiahiahia ...”

Cô nhóc vẫn đang đắc ý nên không nhận ra có gì đó không đúng

“Mẹ ơi, con giỏi lắm đúng không?” Cô bé cưỡi ngựa đến chỗ Chu Ngọc Quyên, vẫn tràn đầy tự hào nói.

“Con xuống ngựa trước đi.” Chu Ngọc Quyên vươn tay đỡ cô bé.

Không ngờ cô bé bật nhảy lên, lộn một vòng trên không rồi rơi xuống như vận động viên vậy, đáp đất an toàn ngay trước mặt Chu Ngọc Quyên.

Cô bé ngẩng cổ, chống hông rồi đắc ý nhìn Chu Ngọc Quyên, đợi bà ấy khen mình.

Chu Ngọc Quyên xoay người cô bé lại, đưa tay lên cao như đang phủi bụi rồi lại nhẹ nhàng vỗ vào mông cô bé.

“Aizz ...” Chu Ngọc Quyên bất lực thở dài.

Lúc này Uyển Uyển mới nhận ra có gì đó không đúng, cẩn thận hét lên một tiếng.

“Mẹ ơi.”

“Mẹ biết con rất lợi hại, rất giỏi nhưng nếu con cứ như vậy sẽ khiến mẹ lo lắm đấy.” Chu Ngọc Quyên ngồi xổm xuống, xoay người cô bé lại đối mặt với mình rồi nói

“hiahiahia ...”

Nghe mẹ nói lo lắng cho mình, cô bé lại thấy vui, tuy như vậy là không tốt, nhưng hết cách rồi, cô bé cứ cảm thấy vui vậy đấy.

Chu Ngọc Quyên sờ khuôn mặt trắng nõn của cô bé, thật mịn màng, mềm mại, cảm giác thật thích.

“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, con giỏi lắm, lúc trước…”

“Xuỵt.” Chu Ngọc Quyên ngắt lời cô bé.

“Mẹ biết con rất giỏi, nhưng dù có giỏi đến đâu cũng đừng làm những việc nguy hiểm như vậy trước mặt mẹ, được không?”

“Dạ.”

“Móc ngoéo.”

“Móc ngoéo.”

Uyển Uyển vui vẻ giơ ngón tay cái ra.

Sau đó lại cưỡi trên ngựa con của mình rồi chạy mất.

Nhìn cô bé rời đi, Hà Tứ Hải nói với Chu Ngọc Quyên: “Thật ra dì không cần lo lắng, những chuyện nhỏ nhặt này không thể làm tổn thương cô bé được.”

“Tôi biết, nhưng tôi là một người mẹ.”

Hà Tứ Hải không hiểu nó có nghĩa gì.

“Mẹ sẽ lo lắng liệu con có an toàn không? Tôi không cần con bé cảm thấy, tôi cảm thấy là được rồi.” Chu Ngọc Quyên cười nói.

Hà Tứ Hải nghe xong thì bật cười, cảm thấy nói rất có lý.

“Đi thôi, chúng ta tiếp tục xem phía trước, cậu nói suy nghĩ của cậu cho tôi biết đi.” Chu Ngọc Quyên nói.

“Bởi vì đây là đám cưới truyền thống nên cần phải chuẩn bị nhiều thứ. May mắn thay vịnh Ngự Thuỷ cách núi Bích Hồ không xa…”

Hà Tứ Hải nói suy nghĩ của mình cho Chu Ngọc Quyên nghe.

Chu Ngọc Quyên nghe xong thì ngẫm một hồi rồi nói: “Nếu là như vậy, chúng ta hãy kiếm mấy cái bàn dài rồi chiêu đãi khách theo kiểu tiệc bàn dài ấy*.”

(*Từ gốc là “长街宴”: một kiểu tiệc truyền thống của dân tộc Ha-ni, Vân Nam, Trung Quốc, mọi người sẽ xếp các bàn nối dài với nhau rồi cùng tụ họp ăn uống.”

Chu Ngọc Quyên chỉ vào con đường rộng rãi được lát bằng những phiến đá xanh.

Đây quả thật là một ý hay.

Hơn nữa con đường này cũng đủ dài, ngồi bao nhiêu người cũng được.

“Thức uống còn thừa lại cũng dễ xử lý, còn mấy món ăn thì phải làm sao đây?”

“Tôi có biết một người là con cháu đời sau của đầu bếp hoàng gia, tay nghề rất giỏi. Đến lúc đó nhờ cậu ta đảm nhiệm nấu nướng, mùi vị chắc chắn rất tuyệt.”

“Hương vị chắc chắn là cần thiết, nhưng nhiều người như vậy, có thể làm kịp không?”

“Ừm, lát quay về tôi sẽ hỏi thử.”

“Ngoài ra còn bóng bay, hoa tươi và cả pháo hoa..., không khí cần phải thật náo nhiệt.”

“Dễ thôi.”

Hà Tứ Hải phất tay, bằng mắt thường cũng có thể thấy cả thế giới được bao phủ bởi vô vàn hoa tươi với đủ màu sắc như tím, xanh, đỏ, vàng ...

Vô số các loài hoa đua nhau khoe thắm, trông vô cùng đẹp đẽ.

“Oh, oh ... hiahiahia ...” Uyển Uyển vui vẻ cưỡi ngựa xuyên những bụi hoa, và cây Đại Hoàng cũng bay vụt từ trên trời xuống, tỏa ra những dải sáng rực rỡ.

Dải ngân hà trên trời xoay chuyển, mặt trời vốn dĩ đang lơ lửng trên cao liền biến thành cả bầu trời đầy sao.

Sau đó thì nhìn thấy một nhóm người ngựa đang thổi kèn đi trên phố.

Người thì đánh trống, người thì gõ khánh(*), người thì gảy đàn, người thì thổi sáo…

(*)Khánh: một loại nhạc cụ cổ.

Có các vũ công, múa lân, có người diễn xiếc, có người ca hát…

“Những thứ này là thật sao?” Chu Ngọc Quyên trố mắt nhìn.

“Thật thật giả giả, tất cả để tô điểm thêm cho bầu không khí thôi. Thật giả không còn quan trọng nữa đúng không?”

“Cậu nói đúng, như vậy có thể tiết kiệm được mớ tiền.”

Chu Ngọc Quyên nói rồi liền mỉm cười.

Lúc này, Uyển Uyển cưỡi ngựa, tò mò theo sau đoàn người, vừa hay đi đến trước mặt họ.

“Mẹ ơi, nhìn kìa, đẹp quá đi.” Cô nhóc trông rất thích thú.

Nhất là khi cô bé thấy trong đám người có người diễn xiếc, miệng có thể phun lửa trông rất lợi hại, còn cô bé thì lại không làm được.

“Đừng chạy lung tung, xuống đi cùng mẹ nào.”

“Dạ.” Lần này cô nhóc ngoan ngoãn xuống ngựa.

Con ngựa lại biến thành một chiếc vòng cổ và được cô bé đeo trên cổ.

Hà Tứ Hải tiếp tục dẫn Chu Ngọc Quyên đi thăm quan lần nữa, đồng thời nói cho bà ấy biết số người có thể giúp đỡ mình.

Sau khi nghe xong, trong lòng Chu Ngọc Quyên cũng đã có tính toán, dự định khi nào quay về thì phải cẩn thận lập kế hoạch.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment