Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1312 - Chương 1312: Tự Mình Đánh Mình.

Chương 1312: Tự Mình Đánh Mình. Chương 1312: Tự Mình Đánh Mình.

Ba người bạn của Lưu Vãn Chiếu đi về trong tối ngày hôm đó.

Hà Tứ Hải lái xe đưa các nàng.

Mấy ngày sau đó, tháng ngày lại trở về bình thản, mắt thấy sắp đến mùng một tháng năm.

Hắn chuẩn bị dựa theo kế hoạch cùng mọi người về nông thôn một chuyến.

Không nghĩ tới lại gặp phải một quỷ có tâm nguyện chưa xong.

Là một cô gái mười sáu tuổi tên là Hạ Xảo Vân.

Dáng vẻ yếu đuối, đeo một cặp kính mắt, dáng vẻ tiêu chuẩn của một người trí thức...

Hỏi nàng chết như thế nào, nàng lắp bắp nửa ngày mới nói cho Hà Tứ Hải là tự sát.

Nhìn nàng còn trẻ như vậy, khả năng tự sát vì tình là không lớn, trái lại có thể là bị bạo lực học đường dẫn đến tự sát.

Bạo lực học đường cũng không phải một ngày hai ngày, Hà Tứ Hải lúc đi học, trong trường học có một số người chuyên thích bắt nạt người khác, tương tự cũng có một số người chuyên bị người bắt nạt, chưa bao giờ đứt đoạn.

Nhưng mà không phải như vậy, nàng sở dĩ tự sát, là bởi vì không chịu được áp lực học tập và thái độ của cha mẹ đối với nàng.

"Nếu như vậy, cô lưu lại nhân gian là vì nguyên nhân gì đây?" Hà Tứ Hải rót cho nàng chén trà, để nàng bình phục tâm tình một chút.

Uống một hớp trà, một lát sau nàng mới nói: "Tôi hoài nghi tôi không phải do cha mẹ sinh, cho nên tôi muốn tìm được cha mẹ ruột của tôi. Tôi không muốn đến chết rồi còn làm quỷ hồ đồ."

"Vì sao lại nói như vậy, cô có chứng cứ gì không? Hoặc là vì sao lại có ý nghĩ như thế?"

"Bởi vì tôi lớn lên không giống cha mẹ một chút nào."

"Chỉ bởi vì điểm này?"

"Đương nhiên không phải, từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi chỉ thích em gái tôi. Em gái tôi muốn cái gì, nàng đều mua cho nàng, kiểm tra được tám mươi điểm liền khen nàng một trận. Nhưng đối với tôi lại không giống nhau, tôi thi được chín mươi tám, vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ khen khen tôi, cũng không ngờ rằng nàng trực tiếp vứt bài thi trên đất, chất vấn sao tôi lại để mất hai điểm kia…"

Lúc Hạ Xảo Vân nói chuyện, có vẻ vô cùng gấp gáp bất an, đồng thời cũng tràn ngập một cỗ tức giận không có chỗ phát tiết.

"Mỗi ngày tôi đều phải học tập đến rất muộn, nhưng em gái tôi thì có thể xem ti vi, chơi game. Mẹ tôi xưa nay không mắng nàng, cho dù mắng, cũng là một đôi lời liền cho qua. Tôi thì không xong rồi, nàng chửi vô cùng khó nghe. Tôi chỉ cần dám lên tiếng một chút, nàng liền có thể trực tiếp bắt đầu đánh tôi."

"Tôi nhớ vào mùa đông một năm, em gái tôi muốn ăn bún bò, mẹ tôi liền để tôi đi ra ngoài mua cho em gái, bên ngoài tuyết lớn, vô cùng lạnh. Tôi phải chạy rất đường xa mới mua về được, lạnh đến run người, nhưng nàng lại oán giận tôi đi quá lâu, miến đều nở cả rồi, ăn không ngon nữa ..."

Hạ Xảo Vân nói xong, oan ức đến chảy nước mắt.

Nhưng mà từ trong giọng nói của nàng có thể nghe ra, người mẹ này đối với nàng đúng là rất quá đáng.

Trong một nhà, luôn phải xử lý sự việc công bằng giữa các con, bằng không sẽ gây tổn thương tới một bên khác.

Nhưng mà từ trong giọng nói của nàng, đều nói tới mẹ nàng.

"Vậy ba cô thì sao? Hắn đối với cô cũng không tốt sao?"

Hạ Xảo Vân nghe vậy lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái.

Sau đó giải thích: "Công việc của cha tôi rất bận, cho nên rất ít khi quản chúng tôi. Hắn đối tôi ngược lại thật ra cũng còn tốt, nhưng mà hắn thường xuyên đi công tác không ở nhà."

"Hóa ra là như vậy."

"Nhưng mà cô bởi vì chuyện này mà tự sát, thực sự quá uổng phí rồi."

Hạ Xảo Vân nghe vậy trầm mặc không nói, quá rồi một hồi lâu mới có chút khổ sở nói: "Anh không hiểu."

Hà Tứ Hải đúng là không hiểu, cho nên hắn không nói gì thêm nữa.

Mà là nói: "Tâm nguyện của cô không phiền phức, tôi sẽ nhận lấy."

"Cảm ơn, đây là thù lao của tôi."

Hạ Xảo Vân lấy một sợi dây chuyền ra.

"Từ nhỏ tôi đã đeo sợi dây chuyền này ở trên người, tôi nghĩ đây là cha mẹ ruột để lại cho tôi. Nếu như thật có thể tìm được bọn họ, dây chuyền này cũng không còn tác dụng gì nữa, bán đi lẽ ra có thể được mấy đồng tiền."

"Cô cứ cầm trước đi, chờ tôi tìm được bọn họ giúp cô rồi lại nói."

"Cảm ơn." Hạ Xảo Vân đứng dậy ngỏ ý cảm ơn.

Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái.

Hạ Xảo Vân lúc này mới xoay người rời đi.

Nhìn nàng, không biết tại sao, Hà Tứ Hải lại nhớ tới Tôn Hỉ Anh.

Hai người tuổi tác tương tự, tính cách lại hoàn toàn ngược lại.

Cũng không biết Tôn Hỉ Anh đã đầu thai hay chưa.

"Ba ba, ba ngồi ở chỗ này làm gì?"

Không biết Đào Tử đã chạy tới đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn từ lúc nào.

"Con không phải đang chơi cùng Huyên Huyên sao? Tại sao lại trở về rồi."

"Con muốn lấy con quay nhỏ của con." Đào Tử nói xong, chạy đến thùng đồ chơi của mình tìm kiếm một hồi.

Nhìn một đầu của nàng đều là mồ hôi, thế là hắn đi rót cho nàng một chén nước, chờ nàng đi ngang qua bên người liền tóm lấy nàng.

"Uống nước rồi lại đi chơi."

"Nhưng mà con hiện tại không muốn uống nha."

"Không muốn uống không được, không bổ sung đủ lượng nước, con sẽ biến thành một quả đào khô."

"Ha ha, ba ba thật ngốc nha, kia không gọi là đào khô, được gọi là mứt."

"Được rồi, tiểu mứt, nhanh uống nước một chút đi."

Đào Tử nghe vậy, lúc này mới ôm lấy cốc, rầm rầm uống mấy hớp.

Sau đó hỏi: "Ba ba, con hiện tại lại là quả đào lớn trong veo có đúng hay không?"

"Ba thấy là quả đào nhỏ còn tạm được."

"Đào Tử, Đào Tử, em đang làm gì thế, bọn chị đang chờ em đấy, chờ thật lâu." Huyên Huyên từ bên ngoài chạy vào thúc giục.

"Nào có thật lâu, em mới uống một chén nước cơ mà."

"Uống nước? Thực sự là làm lỡ thời gian, chị xưa nay không uống nước." Huyên Huyên ngạo kiều nói.

"Lừa người, chị không uống nước, sẽ chết khát."

"Chết khát, chị sẽ biến thành tiểu u linh, ô ô ô. ... Buổi tối chị sẽ đến tìm Đào Tử, đứng ở trước giường nói chuyện..."

Huyên Huyên lè lưỡi, giả làm dáng vẻ rất đáng sợ.

Nhưng nà Đào Tử không chỉ không sợ sệt, còn đưa tay níu đầu lưỡi của nàng.

"Phi phi phi..."

Huyên Huyên vội vàng rụt đầu lưỡi trở về.

"Tay của em không ngon một chút nào."

"Hừ, ai bảo chị nói dối, còn nói không uống nước, chị tại sao không nói mình không ăn cơm luôn đi?"

"Chị không nói dối, chị không uống nước, chị uống nước trái cây và đồ uống, nước không có mùi vị, không ngon một chút nào." Huyên Huyên nói rất hùng hồn.

Đào Tử chớp chớp con mắt, là như vậy sao? Nhưng mà lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó?

Nàng rất là không cam tâm nói: "Nước trái cây cùng đồ uống, cũng là nước."

"Mới không phải."

"Đúng vậy."

"Mới không phải."

"Ác ác ồ… Em tức rồi nha." Đào Tử giơ hai tay, khí thế hùng hổ.

"Ha ha, chị mới không sợ em đâu." Huyên Huyên đắc ý nói.

"Ba ba, dì Ninh mua thịt bò khô cho con, ba không được cho Huyên Huyên ăn nha." Đào Tử bỗng nhiên quay đầu lại nói với Hà Tứ Hải.

Thịt bò khô là Ninh Đào Hoa gửi lại đây, đây là bọn họ tự làm, dùng thịt bò vàng lỗ tây, mùi vị vô cùng ngon.

Trấn Đào Hoa hàng năm đều có truyền thống giết bò, da sẽ chế tác thành mặt trống, đầu sẽ được cung phụng tổ tiên, có chút tương tự với truyền thông Miêu Tộc.

Cho nên Ninh Đào Hoa không chỉ gửi đến rất nhiều thịt bò khô, còn gửi đến rất nhiều thịt bò mới.

Hà Tứ Hải còn chưa nói.

Huyên Huyên đã cuống lên.

"Đào Tử, chúng ta là bạn tốt nhất nha, em không nên như vậy, bạn nhỏ đùa giỡn, em không cần tưởng thật. Nước trái cây và đồ uống sao không phải là nước chứ? Ai nói, ai nói, chị đánh nàng nha?"

Nàng nói chuyện, dậm chân, dáng vẻ cực kỳ tức giận.

Như này còn chưa hết, nàng còn nắm chặt quả đấm nhỏ, đánh nhẹ hai quyền trên đầu mình.

Khá lắm, vì một miếng ăn mà ngay cả mình đều đánh.

Đào Tử vốn đang nghiêm túc, thực sự bị dáng vẻ "Không biết xấu hổ" này của nàng chọc cho cười vui vẻ, không nhịn được mà cười to lên.

Thấy Đào Tử nở nụ cười, Huyên Huyên cũng cao hứng.

"Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không? Bạn tốt không thể tức giận nha."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment