"Được rồi, mọi người đều yên tĩnh, Lưu Nhược Huyên, mời ngồi về vị trí, không nên chạy tới chạy lui."
Cô Từ đứng ở trên bục giảng, nhìn bọn nhóc đang chơi đùa, vỗ vỗ bục giảng.
Nhóc con rất nghe lời mà ngồi xuống lại.
Nhưng mà cho dù ngồi xuống lại, trên mông cũng như là có đinh, không ngừng mà uốn tới ẹo lui, nhìn xung quanh.
Cô Từ cũng không cưỡng cầu, vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của bọn nhỏ, sau đó mới mở miệng hỏi: "Các bạn nhỏ, các em có biết, qua mấy ngày nữa là ngày lễ gì không?"
"Lễ làm việc."
"Lễ thăm ông nội bà nội."
"Lễ ăn cơm tiết..."
"Ngày quốc tế lao động."
…
Bọn nhóc mồm năm miệng mười, cái gì cũng nói.
"Có bạn nhỏ đáp đúng rồi, ngày Quốc tế Lao động, vậy ngày quốc tế lao động là ngày gì đây? Là ngày lễ kỷ niệm nhân dân lao động, cho nên mùng một tháng năm sẽ được nghỉ bảy ngày, để nhân dân lao động nghỉ ngơi... Huyên Huyên, em có vấn đề gì sao?"
"Cô ơi, nhân dân lao động có phải là người làm việc?"
"Đúng, tất cả người làm việc đều là nhân dân lao động."
"Vậy ngày quốc tế lao động vì sao lại nghỉ không làm việc? Ngày quốc tế lao động không làm việc, còn gọi là ngày quốc tế lao động sao?"
Hai tay Huyên Huyên giơ lên cao, rung đùi đắc ý, bày ra dáng vẻ xem thường.
"Bởi vì trong ngày thường đều làm việc rồi nha."
"Vậy tại sao không thể không làm việc trong ngày thường, rồi làm việc trong ngày quốc tế lao động."
"Bởi vì ngày quốc tế lao động quá ngắn, chỉ làm mấy ngày nay thì làm sao đủ mà sống được, ai sẽ sản xuất quần áo, đồ ăn thức uống cho em đây?"
Nói đến đây, vấn đề liền có chút nghiêm trọng rồi.
"Vậy tại sao không nghỉ dài một chút." Huyên Huyên nhỏ giọng nói.
Nếu là phụ huynh bình thường nhất định sẽ cảm thấy suy nghĩ của trẻ con đúng là kỳ lạ, hoặc là dạy dỗ một trận, mạnh mẽ thay đổi suy nghĩ của nàng, hoặc là bản thân không thèm quan tâm đến nàng, nàng thích nói gì thì nói.
Thế nhưng cô Từ cũng không cản nàng, suy nghĩ của các bạn nhỏ có lúc rất kỳ lạ.
Không được dễ dàng phủ định suy nghĩ của trẻ nhỏ.
Cho nên nàng đầu tiên là khích lệ Huyên Huyên một phen.
"Suy nghĩ của Huyên Huyên rất tốt."
"Cho nên em có thể nghĩ ngược lại, ngoại trừ bảy ngày này đều là ngày quốc tế lao động, nhân dân lao động đều làm việc chúc mừng, chỉ có đến mùng một tháng năm, bọn họ mới sẽ nghỉ ngơi."
Huyên Huyên nghe vậy thì gãi gãi đầu nhỏ, hình như là vậy ha, thế là cao hứng ngồi xuống.
"Được rồi, còn có bạn nhỏ nào có câu hỏi gì nữa không?"
"Không có ạ." Những bạn nhỏ khác đồng thanh trả lời.
"Không có là tốt rồi, như vậy ngày hôm nay, chúng ta sẽ vẽ một bức tranh về người lao động có được hay không?"
"Được ạ?"
Bọn nhỏ đều rất là nghiêm túc, mở tập giấy vẽ của mình ra, tìm kiếm bút vẽ của mình, phần lớn dù muốn hay không đều trực tiếp bắt đầu vẽ.
Phần nhỏ lại suy nghĩ xem nên vẽ như thế nào.
"Đào Tử, em vẽ cái gì thế?" Huyên Huyên rướn cổ lên nhìn về phía Đào Tử ở bên cạnh.
"Em vẽ ba ba của em."
“Ông chủ? Em vẽ hắn đang làm gì đó?"
"Chuyển gạch." Đào Tử ngẩng đầu lên nói.
"Vậy chị… Vậy chị vẽ chị gái của chị, chị vẽ nàng… vẽ nàng đang bán đồ vật."
Hai bạn nhỏ vẽ rất là nghiêm túc cẩn thận.
Đào Tử đầu tiên là vẽ rất nhiều ngôi nhà cao cao, trên trời còn có mặt trời lớn, dưới mặt trời là một người nhỏ, xung quanh có rất nhiều gạch mới...
Huyên Huyên thì vẽ một con đường thật dài, chị gái ngồi ở trên băng ghế, phía trước bày một đống đồ, phía trên có thật nhiều vòng tròn kiểu dài, đại diện cho bán đồ vật.
Thẩm Di Nhiên chạy lại lại đây, tò mò nhìn xem các nàng vẽ cái gì.
Hai người bọn họ cũng rất tò mò không biết Thẩm Di Nhiên vẽ cái gì.
"Tớ vẽ ba ba đang đánh máy tính." Thẩm Di Nhiên nói.
Không chỉ ba người các nàng, mà toàn bộ phòng học lại bắt đầu líu ra líu ríu.
Cô Từ cũng mặc kệ các nàng, chỉ là đi xuống từ trên bục giảng, đưa ra một ít đề xuất cho từng người bạn nhỏ.
Bọn nhỏ tranh nhau chen lấn đưa tranh của mình cho cô giáo chấm điểm.
Đào Tử và Huyên Huyên cũng không ngoại lệ.
"Em nói đây là chị gái của đang bán đồ vật đúng không, vậy phía sau nàng là cái gì đây?" Cô Từ nhìn bức tranh của Huyên Huyên một chút, tò mò hỏi.
"U linh nhỏ." Huyên Huyên đắc ý nói.
" y…" Cô Từ không biết nên nói gì.
"Vì sao lại vẽ một u linh nhỏ ở phía sau nàng vậy?"
"Bởi vì u linh nhỏ kia chính là em nha." Huyên Huyên đắc ý nói.
Cô Từ: ...
Được rồi, em vui là được.
Thế là không nói về đề tài này nữa, mà là cho nàng ý kiến: "Em vẽ đường phố này quá đơn giản rồi, ngoại trừ em và chị gái của em sao lại không có bất kỳ ai vậy? Em nên vẽ thêm vào một ít người, mặt khác cũng nên thêm một ít nhà."
Huyên Huyên nghe vậy thì gật gật đầu, cô giáo nói đúng, đầu óc thông minh của mình sao lại không nghĩ tới vậy?
Không có người thì bán đồ cho ai, bán cho không khí à?
Ha ha, nàng cười toét miệng.
Cô Từ cười lắc lắc đầu, nhìn về phía Đào Từ đã không thể chờ đợi được nữa.
"Đây là công trường?" Cô Từ nhìn cẩn thận một hồi sau đó nghi ngờ hỏi.
"Xây nhà." Đào Tử cao hứng nói.
Đối với nàng mà nói, nghề nghiệp không phân sang hèn, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đều là tốt đẹp.
"Người trong tranh này chính là ai vậy?"
"Ba của em."
"Hắn đang làm gì vậy?"
"Chuyển gạch."
"Há, hóa ra là như vậy, ba em đang xây nhà sao?"
"Ha ha, đúng rồi, hắn rất là lợi hại đúng không?"
"Đúng, rất lợi hại, em cũng rất tuyệt, còn vẽ hoa nhỏ và chim nhỏ, ai yo, đây là gió sao?"
"Đúng, thời tiết quá nóng, thổi cho ba ba một hơi." Đào Tử cao hứng nói.
"Rất giỏi, nhưng mà, đây là cái gì?"
Cô Từ chỉ vào phía sau, nhìn như là xúc tu bạch tuộc vậy, hơn nữa còn được tô màu đỏ.
Người không biết còn tưởng rằng nàng đang vẽ bạch tuộc.
Đào Tử nghe vậy thì gãi đầu một cái, sau đó cười ngây ngô nói: "Em cũng không biết."
"Được rồi." Cô Từ nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao còn có đứa nhỏ vẽ cho ba ba hai cái sừng trên đầu, nói là người đầu trâu, không hiếm lạ một chút nào.
"Em vẽ rất là hoàn mỹ, nhưng mà em có thể vẽ thêm em vào, nếu không ba em ở một mình không phải sẽ cảm thấy rất cô đơn hay sao?"
Đào Tử nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, liền vội vàng gật đầu, cầm bức tranh của mình về rồi lại chăm chú vẽ.
Cô Từ dò xét một vòng rồi trở lại bục giảng, vỗ vỗ tay, nói: "Các bạn nhỏ vẽ xong thì viết tên của mình lên ở bên cạnh, sau đó đưa bức tranh cho người mà các em yêu nhất."
"Cô trước đã dạy các em viết tên của chính mình, các em đều biết viết mà có đúng hay không?"
"Đúng ạ."
"Nếu không viết được thì nói với cô."
"Được ạ."
Những người bạn nhỏ đều rất náo nhiệt.
Đào Tử và Huyên Huyên cũng viết tên của chính mình ở bên cạnh.
Đào Tử:
亻可
木 兆
Huyên Huyên:
文刂
艹
右
艹
㝉
旦 *
❀
(*Đây là các nét tạo thành tên của Đào Tử (何桃- Hà Đào) và Huyên Huyên(刘萱萱- Lưu Huyên Huyên)
Hai đứa nhóc đều cảm thấy mình vẽ vô cùng giỏi.
Về nhà đưa cho ba ba và chị gái, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ.
Các nàng nghĩ không sai, Hà Tứ Hải đến đón các nàng tan học nhìn thấy bức tranh của Đào Tử thì rất là hài lòng.
Nhưng mà lúc hắn nhìn thấy phía sau lưng mình là xúc tu giống như bạch tuộc thì không khỏi lộ ra vẻ trầm tư.
Hắn hỏi Đào Tử, nàng nói nàng cũng không biết.
Mà Uyển Uyển ở bên cạnh thấy thế, tuy rằng cười hia hia, thế nhưng nàng bỗng nhiên cũng muốn vẽ một bức tranh như vậy.
------
Dịch: MBMH Translate